Editor: Claudia
Lục Cẩn không hề phòng bị mà ngủ trên đùi Hoắc Doãn Đình, cái mái trên trán che mắt cô đi, ánh trăng sáng rọi vào nửa người trên của cô qua cửa sổ xe, nhưng đốm tàn nhang trên gương mặt trắng nõn có chút chướng mắt, đôi môi hồng nhạt không cần thoa son hơi mở, hô hấp rất nhẹ và đều.
Hoắc Doãn Đình nhìn Lục Cẩn đang ngủ trên đùi mình, trong mắt lóe lên một tia khác thường.
Trầm ngâm trong chốc lát, anh vỗ nhẹ một cái lên đầu vai Lục Cẩn.
Lục Cẩn ưm một tiếng, theo bản năng lau khóe môi, mơ mơ màng màng mở mắt, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó, mơ hồ không rõ, đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng khó đoán của Hoắc Doãn Đình.
Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau...
Lục Cẩn ngẩn ngơ mấy giây, đột nhiên da đầu tê rần, cô chợt tỉnh táo lại, "Hoắc tổng!"
Cô kinh ngạc ngồi dậy, nhanh chóng lau đi nước miếng nơi khóe môi, lại đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Hoắc Doãn Đình hiện lên một tầng băng giá, cô sợ hãi cúi đầu, trong lòng thấy bất ổn, không dám nhìn thẳng anh nữa, chỉ là cô lại làm sai rồi.
Cho dù buồn ngủ, cô cũng không thể ngủ gật trên đùi Hoắc Doãn Đình chứ! Ngủ gật trên đùi anh coi như xong, lại còn chảy nước miếng lên quần anh...
Trời xanh ở đâu, cô thật sự mất mặt quá đi!
Khuôn mặt Lục Cẩn xấu hổ đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói: "Cái kia... Cái kia... Hoắc tổng, xin anh hãy cởi quần..."
Ah, No! ( A,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-cua-em-vua-ngot-vua-mem/1696878/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.