Thời gian trôi nhanh hơn An tưởng.
Chớp mắt, Sóc đã biết tự chuẩn bị cặp sách buổi sáng, biết tự pha sữa, biết mở điện thoại nhắn tin cho ba:
“Ba ơi, thứ bảy con đá bóng, ba đến được không?”
Những tin nhắn đôi khi được hồi đáp, đôi khi không.
Nhưng dường như Sóc cũng đã quen với chuyện đó. Cậu bé không còn nhắc quá nhiều đến ba. Trong những bức tranh vẽ gia đình ở lớp, thi thoảng, Kiên xuất hiện như một nhân vật mờ nhạt – đứng hơi xa, ít màu hơn, nét vẽ cũng nhạt hơn.
Một lần Sóc nói với An:
“Con không giận ba đâu. Con nghĩ ba cũng có nỗi buồn của riêng ba.”
An bỗng nghẹn lời. Cậu bé chưa đầy tám tuổi, mà đã hiểu được nhiều đến vậy.
________________________________________
An dần ổn định lại công việc. Cô chuyển về một căn hộ nhỏ hơn nhưng ấm cúng, gần trường của Sóc, gần chợ, gần công viên có hồ sen nở vào tháng Sáu.
Mỗi sáng, cô gói gọn đời mình trong những điều đơn giản: pha cà phê, chuẩn bị bữa sáng, dắt con ra bến xe buýt, mở laptop làm việc... Không còn những buổi tối nằm quay lưng lại nhau, không còn tiếng tranh cãi nhỏ nhặt về cái ly chưa rửa hay đèn bếp chưa tắt.
Nhưng đôi khi, vào một đêm chớm đông, khi gió rít bên cửa sổ, cô vẫn bất giác quay sang bên giường trống và thấy lòng mình nhói lên.
“Kiên à... Anh có bao giờ nhớ lại những ngày bình thường ấy không?”
Không ai trả lời.
Cũng như không ai từng trả lời cho câu hỏi: tình yêu đi đâu mất khi hai người từng yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-chung-ta-mot-vong-tron-khuyet/4797973/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.