Tháng cuối cùng của mùa đông đến cùng với những đợt gió hun hút. Hà Nội lạnh sâu, trời xám, nắng nhạt như có cũng như không. An gấp sổ tay lại, kéo khóa vali, kiểm tra đồ đạc của Sóc lần cuối trước khi rời khỏi nhà.
“Mẹ ơi, tụi mình đi xa lắm không?” – Sóc ngẩng đầu hỏi, hai mắt sáng long lanh.
An mỉm cười, vuốt mái tóc mềm mượt của con bé:
“Không xa lắm đâu. Chỉ là một chuyến đi để mẹ và con tìm lại nắng thôi.”
________________________________________
Chiếc xe khách lăn bánh rời phố thị. Cả hai mẹ con hướng về một thị trấn nhỏ nơi miền núi phía Bắc – nơi có đồi chè, có mùi khói bếp và không khí sạch đến lạ.
An chọn nơi này không phải vì danh tiếng, mà vì nó yên tĩnh. Cô muốn ở một nơi không ai biết mình là ai. Không phải vợ cũ của ai, không phải đồng nghiệp mẫu mực, không phải bà mẹ đơn thân nghị lực – chỉ là một người phụ nữ bình thường đang học cách sống chậm lại.
________________________________________
Nhà nghỉ nhỏ bên sườn đồi, đơn sơ nhưng ấm áp. Cô chủ tên Hiền – một người phụ nữ ngoài ba mươi, sống cùng mẹ già và đứa con trai bảy tuổi.
“Chị đi trốn à?” – Hiền hỏi, đưa cho An tách trà nóng.
An bật cười:
“Không hẳn. Em gọi đó là ‘đi tìm’ thì đúng hơn.”
“Tìm gì?”
“Chắc là... tìm lại mình. Và một chút bình yên cho con gái em.”
________________________________________
Những ngày tiếp theo là chuỗi thời gian nhẹ tênh. Sáng đi chợ sớm, trưa tắm nắng bên thềm, tối quấn chăn kể chuyện.
Sóc nhanh chóng thân với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-chung-ta-mot-vong-tron-khuyet/4797971/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.