Sáng thứ Bảy. Trời âm u, mây xám như trùm một tấm khăn dày lên thành phố. An pha một ly cà phê đen, không đường, đứng bên cửa sổ nhìn ra ban công nhỏ trồng đầy cây lưỡi hổ và xương rồng.
Kiên mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, bước nhanh xuống lầu. Ánh mắt anh lướt qua cô như thể một phần của ngôi nhà – quen thuộc, hiện hữu, nhưng không cần chú ý.
“Anh đi đây. Gặp khách hàng xong chắc chiều muộn mới về.” – anh nói, không ngẩng lên.
An không đáp. Chỉ gật nhẹ đầu, như một phản xạ vô điều kiện.
Cánh cửa đóng lại, phát ra một tiếng “cạch” khô khốc. Căn nhà trở nên tĩnh lặng đến khó chịu, chỉ còn tiếng chuông gió đung đưa lặng lẽ phía ban công, như một thứ gì đó cũ kỹ đang chờ rơi xuống.
________________________________________
Khi con gái – bé Sóc – ngủ trưa, An lặng lẽ mở lại điện thoại Kiên. Cô đã chụp màn hình vài tin nhắn hôm qua. Một thói quen xấu, nhưng cô không đủ dũng cảm để đối diện trực tiếp, và cũng không đủ ngu ngốc để im lặng mãi.
“Cẩn thận đấy, hôm qua anh hôn mạnh quá…”
“Tối mai gặp lại em nhé…”
Những dòng chữ này có thể chỉ là một câu đùa. Cũng có thể là thật.
Cô đã từng là người con gái đó – từng gửi cho Kiên những dòng tin có dấu chấm than, có biểu tượng trái tim, từng được anh gọi là “bé”, từng khiến anh quay lại mỉm cười dù đang giận dữ vì công việc.
Giờ thì không còn nữa.
________________________________________
An tìm đến quán cà phê nhỏ cuối phố, nơi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-chung-ta-mot-vong-tron-khuyet/4797965/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.