[Về chuyện lần trước… ba cũng đã nói chuyện với bà ấy rồi. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, không nên vì một chuyện nhỏ nhặt mà mất đi hòa.]
Giọng nói ấm áp từ đầu dây bên kia đã phần an ủi cho những bất mãn của người con dâu. Diệp Mỹ Uyên mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng trấn an:
"Dạ, con hiểu mà ba. Con cũng biết bản thân mình đã để mẹ thất vọng. Mẹ làm thế cũng vì quá mong có cháu thôi."
Trái ngược với tính cách đanh đá chua ngoa của vợ, ông Nhậm lại là người ôn hòa điềm đạm. Cũng vì thế có đôi lúc nhìn ông, cô như nhìn thấy người cha quá cố của mình.
[Biết là các con làm việc ở chốn phồn hoa đô thị cũng không dễ dàng gì. Haizzz… thứ bảy tuần tới là giỗ cụ ngoại, hai đứa cố gắng sắp xếp về nhà.]
Ngẫm lại từ khi cưới đến nay, cô về nhà họ Nhậm cũng quá là ít ỏi. Vả lại, ba chồng đã mở lời như vậy, cô cũng chẳng nỡ để ông thất vọng.
"Dạ, bọn con sẽ thu xếp."
Haizzz… coi như là thư giản cho chuỗi ngày căng thẳng vừa qua.
Sau khi hàn huyên đôi câu, Mỹ Uyên lễ phép cúp máy. Nhìn lại một bàn văn kiện trước mặt, cô liền thấy hoa mắt nhức đầu, xem ra tối nay cần phải giải quyết cho xong công việc rồi.
***
Hết đi máy bay trong đêm rồi chuyển sang ngồi xe, lênh đênh cả một ngày trời. Hai vợ chồng về đến nơi thì trời đã tờ mờ sáng.
Công bằng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-cay-moi-hoa/2673106/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.