Trong phòng phẫu thuật lúc này, hòa cùng tiếng “bíp bíp” lạnh lẽo của các máy móc thiết bị, là sự căng thẳng đến tột độ của những con người hành nghề chữa bệnh.
"Không được rồi, sản phụ đã rơi vào hôn mê sâu."
"Thời gian không còn kịp nữa, chuẩn bị dụng cụ. Chúng ta sẽ mổ lấy thai lưu ra."
Bóng tối...
Tựa như một tấm màn đen khổng lồ, bao trùm lấy mọi vật…
Trong bóng tối vô tận, Mộng Tịch Ái không biết mình đã bước đi trong bao lâu, trên con đường dường như vĩnh viễn không có điểm cuối cùng...
Cô độc...
Lẻ loi...
Nếu đã như vậy...
Có nhất thiết phải tiến về phía trước nữa không?
Bước chân chậm dần, ý thức như dần dần bị cướp đi…
Nhưng mà, cứ mỗi lần Mộng Tịch Ái bị bóng tối cắn nuốt thì luôn có một giọng nói ấm áp, dịu dàng văng vẳng bên tai. Tựa như một tia sáng mong manh mà bền bỉ, đồng hành tiếp sức cho cô.
Thế là Mộng Tịch Ái đứng lên, tiếp tục bước đi. Dù chưa biết điểm dừng nơi con đường kia, có điều gì đang chờ đợi mình, nhưng cô biết, bản thân đã không còn cô độc một mình nữa.
Quả nhiên trời không phụ lòng người, những tia sáng lấp lánh nơi cuối đường ấy như đang chào đón cô. Mộng Tịch Ái lấy chút sức lực cuối cùng mà lao thẳng về phía điểm sáng kia. Trong thứ ánh sáng mờ ảo mơ hồ, cô nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang không ngừng vẫy tay về phía mình.
"Mẹ ơi."
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-cay-moi-hoa/2673083/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.