Dịch: Hỏa Tinh Nhân, Thiên Tình
Biên: Thiên Tình
Thái Âm hồ lúc này rất đẹp, mặt hồ đóng băng hệt như mặt gương, từng chiếc đèn lồng tựa như mặt trăng nhỏ điểm xuyết ở bốn phía, một vầng trăng khuyết đổ bóng giữa hồ. Đó là do khi xưa lúc cung điện được xây xong, có một vị nương nương đã nảy ra một ý tưởng. Nàng sai người đốt đèn lồng ở dãy hành lang, rồi đạp thuyền đến giữa hồ mà múa, đẹp tựa hằng nga tiên tử chốn cung trăng. Thế là hồ này được hoàng đế đương thời đặt tên là "Thái Âm hồ", tức hồ mặt trăng.
Ngoại trừ cảnh đẹp, nơi này còn được người trong hậu cung ca tụng hết lời mà trở nên nổi tiếng. Mỗi khi trăng bò đến giữa hồ, sẽ có cung nhân thắp đèn, tạo thành mỹ cảnh. Hàng năm tuyển tú, rất nhiều tú nữ đút lót các cô cô trông coi, lặng lẽ tới đây ngắm cảnh.
Chuyện Văn Anh làm đúng là không hiếm, nhưng lại ngoài dự đoán của Vũ Văn Hoằng.
"Nàng tới đây vì muốn ngắm cảnh?" Hắn hỏi.
"Đương nhiên..." Nàng nói một nửa, bỗng ngạc nhiên, "Sao người lại biết? Ta đâu có nói với người."
Vũ Văn Hoằng không nói lời nào.
Hắn đột nhiên nhận ra một vấn đề. Ấn tượng của hắn với mọi người đều đến từ đời trước, nhưng kỳ thực hiện tại có rất nhiều chuyện chưa xảy ra. Những người hắn từng gặp có thể còn chưa trở thành bộ dạng mà hắn từng biết. Tỷ như Văn Anh, hắn không thể quên được cảnh nàng vui mừng khôn xiết khi Vũ Văn Lạc thành công. Nhưng nàng của hiện tại...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-cai-the-gioi-to-mot-lan/1737748/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.