Edit: Thiên Tình
Vương Đức Vĩnh đã lùi ra, trong lều chỉ còn Văn Anh và Vệ Lăng Hằng.
Tay của Văn Anh vẫn bị hắn nắm chặt không buông, hắn câu được câu không trò chuyện với nàng. Lo lắng qua đi, nàng thu lại tính khí, trở nên trầm mặc hơn, chỉ canh đúng thời gian, đổi khăn ướt khác cho hắn.
""Không phải nói Thục phi nương nương theo hầu sao?"" Nàng cầm một góc khăn, nhẹ nhàng phủ lên trán hắn, ""Nếu bệ hạ đã không sao, ta cũng nên trở về, gọi Vương Đức Vĩnh tìm nàng ấy đến đây đi, được không?""
Lời của nàng nhu hoà mà mềm mại, nhưng Vệ Lăng Hằng lại không thích nghe.
Hắn chuyển đề tài, xoa ngón tay nàng, dấu kim châm lờ mờ có thể thấy được, ""Nghe nói, lúc nàng nghe được ta bị thương, đâm trúng ngón tay...""
Nàng hơi dừng, ""Lúc đó, ta rất sợ hãi..."" Nàng rút tay đi, khi hắn cho rằng nàng muốn thu tay về, nàng lại khẽ vuốt tóc mai của hắn, ""Chàng đã già hơn mười tuổi rồi, ta rất lo lắng, Trường Phong cũng không còn trẻ nữa, sao có thể giày vò mình giống như ngày trước được...""
Ngữ điệu tựa như hồi ức của nàng, khiến hắn hơi run, phảng phất bọn họ đã dắt tay trải qua mấy chục năm, mà nàng đứng ở đầu thời gian bên này, mỉm cười nhìn hắn ở đầu bên kia.
Không biết tại sao, Vệ Lăng Hằng bỗng dưng cảm thấy chua xót. Trường Phong chỉ sống trong thời thiếu nữ của Bội Bội, sau khi lấy chồng, giấc mộng của nàng tan vỡ, cho nên trong mộng đã không còn một chàng hiệp khách tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-cai-the-gioi-to-mot-lan/1737698/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.