Ngụy Đông thấy được không khí giữa hai anh em dần trầm xuống thì vội vã hoà giải :
" Anh xin lỗi, do anh nóng vội, muốn nhanh chóng tìm cách giúp đỡ tập đoàn mà làm khó em."
" Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, anh thật sự không phù hợp làm việc trong ngành thời trang."
Nói thật lòng, Ngụy Đông cũng có chút ghen tỵ người em trai của mình.Anh dù rất muốn kế thừa mẹ, có thể trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng, có điều mọi thiết kế anh mất rất nhiều thời gian lẫn công sức tạo ra thì đều thất bại.Thậm chí, khi Ngụy Đông đã bỏ một thời gian dài đi du học để nâng cao tay nghề, có điều tình hình vẫn hệt như vậy.Biết rằng mình không có tài, anh đành bỏ đi ước mơ mình muốn, trở thành người quản lý cho tập đoàn thời trang như bây giờ.
Trái ngược với anh, Ngụy Kiệt lại là một người có một đôi mắt và tư duy thời trang tốt.Có lẽ do cậu từ bé đã luôn ở bên mẹ nên cũng bị ảnh hưởng đôi chút, tuy là Ngụy Kiệt đối với việc thiết kế cũng rất có hứng, cũng rất có tài năng, tuy nhiên do ám ảnh vì sự việc mẹ đột ngột qua đời, cậu không bao giờ muốn thiết kế nữa.
Ngụy Đông cũng không hề giấu cậu, anh nói thẳng :
" Ngụy Kiệt, anh từng xem lén thiết kế của em."
" Anh..." Ngụy Kiệt tức giận, cậu nắm chặt tay lại.
" Dù đó là một thiết kế sơ sài do em lúc rảnh rỗi tiện tay vẽ ra, nhưng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-buoc-di-deu-la-em/3315593/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.