" Ngụy Kiệt, chúng tôi xin lỗi.Trước đây chúng tôi cảm thấy cậu không phải người có ý tốt." Cả hai người đều cúi đầu xin lỗi Ngụy Kiệt, thái độ thành khẩn.
" Không sao đâu." Ngụy Kiệt không hề để tâm." Chỉ là các cậu sợ tôi làm hại Tần Húc, không đáng nhắc."
" Này, đưa A Vương vô phòng y tế đi." Ngụy Kiệt nhắc nhở vài người gần đó.
A Vương được đưa vào phòng y tế, có thể thấy được chấn thương gã phải chịu không hề nhẹ.Tần Húc gây ra việc lớn, nhanh chóng được áp giải đến căn phòng giám hiệu, những người cán bộ trong trường đều thay nhau chỉ trích hành động của Tần Húc.Hiệu trưởng nọ chỉ thẳng tay vào mặt anh, giận giữ mà quát tháo :
" Tại sao trường học này lại dạy dỗ loại học sinh thích bạo lực như cậu chứ ? Không thể nhân nhượng, nhất định phải đuổi học."
" Tùy thầy ạ, em cũng không còn hy vọng gì rồi." Tần Húc thật sự buông xuôi, anh đáp bừa.
" Cậu...cậu..."
" Em không hối hận, cũng sẽ không xin lỗi." Tần Húc lại bổ sung thêm.
Rất nhanh đã có kết quả xét nghiệm chấn thương trên người A Vương.Quả đúng như Tần Húc dự đoán, mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.Ba mẹ của A Vương nghe tin liền chạy đến, tức giận mắng chửi Tần Húc, còn dùng đến những hành động bạo lực đối với anh.Mà anh thì sau khi đánh người xong, thì cũng đã cam chịu, đơn giản Tần Húc thật sự không muốn quan tâm bất cứ việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-buoc-di-deu-la-em/3315585/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.