" Đứng lên trước đi, đừng có quỳ như thế." Ngụy Kiệt ngồi lên ghế, cởi áo khoác ra.
" Được rồi, trước tiên cậu phải thành thật với tôi.Nói ra thứ A Vương dùng đe doạ cậu đi."
Tần Húc đứng dậy, thái độ vẫn có vẻ hơi dè dặt, có lẽ do sợ câu trả lời của mình sẽ không làm cậu vui, cuối cùng cũng mới chầm chập lên tiếng :
" Nhưng có điều, khi nghe xong, mong cậu đừng ghét tôi nhé ?"
" Thật ra...tôi là người đồng tính.A Vương tình cờ biết được việc này, nên cậu ta luôn lấy nó làm cái cớ hành hạ tôi."
" Haha." Ngụy Kiệt đột nhiên cười lớn, khiến cho Tần Húc cảm thấy rất kỳ lạ.
Cậu quay lại nhìn Tần Húc, bình thường cậu vốn dĩ rất kiệm lời, có điều khi ở bên cạnh một người luôn khiến cậu có muốn trêu chọc như Tần Húc thì đã thấy thoải mái hơn một chút.Cậu vẫy Tần Húc về phía mình, xoa đầu Tần Húc, giọng nói như tỏ vẻ thông cảm :
" Tôi không nghĩ chỉ vì việc này cậu có thể chịu đựng như vậy đây.Tôi thấy đất nước này phát triển, đâu đến mức cổ hủ như vậy ?"
" Cậu không thấy có vấn đề gì sao ? Ý tôi là...cậu thật sự không thấy tôi mắc bệnh hay biến thái sao ?"
" Không." Ngụy Kiệt lắc đầu." Ở New York, tôi quen rất nhiều người bạn cũng là người đồng tính, họ luôn làm tôi thấy vui vẻ mỗi khi tôi buồn."
Tần Húc nhìn Ngụy Kiệt, trong lòng dâng trào lên một cảm giác khó tả.Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-buoc-di-deu-la-em/3315582/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.