Nhà họ Ngụy thật sự rất giàu, vậy nên căn biệt thự mà họ ở thật sự cũng rất hoành tráng.Ngụy Kiệt đứng tại cổng lớn mà ngắm nhìn, thật sự đã rất lâu cậu không quay trở lại đây rồi, trước kia đây là nơi mà cậu với cả gia đình mình đã sống rất hạnh phúc, vậy mà...
Bây giờ, cậu không chắc mình còn có thể được chào đón ở đây hay không nữa.
" Vào nhà đi chứ, đứng đó ăn vạ gì thế ?" Ngụy Đông nhìn cậu chần chừ mãi rồi nói.
" Vào thì vào, anh cứ làm như em sợ ấy.". Cậu cáu.
Ngụy Kiệt nhận ra rằng, trong căn nhà này, tất cả mọi người đều không xem cậu ra gì, đến cả những người giúp việc cũng coi khinh cậu ra mặt.Cố kiềm nén cảm xúc lại, cậu và anh trai đi vào trong phòng khách, cúi đầu mà chào Ngụy Trấn Nam và Tô Linh, chính là ba và người mẹ kế đáng ghét của cậu.
" Đó là thái độ của con với người ba đã nhiều năm không gặp sao ?" Ngụy Trấn Nam cau mày nhìn cậu.
" Ba không nên để con trở về đây." Cậu đáp lại.
Cậu cũng không nói gì thêm, nhìn sang Tô Linh mà gật đầu một cái biểu thị ý chào.Nhìn thế nào thì, người này cũng là một người phụ nữ mang dáng vẻ dịu dàng nhã nhặn, không khó để cậu hiểu tại sao bà ta lại có thể dành được sự yêu thương của ba cậu và sự kính trọng của những người làm trong nhà này.Tô Linh nhẹ nhàng mỉm cười, lát sau mới tiếp tục nói :
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-buoc-di-deu-la-em/3315566/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.