Tô Khả Tây hỏi xong câu này thì liền cảm giác xung quanh có hơi lạnh.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi đột nhiên nhớ tới lúc nãy là do cô sợ mọi người nghe được những cái không nên nghe nên đã cúp mắy trước.
Nghĩ đến đây thì Tô Khả Tây xấu hổ cười: “Vừa rồi lớp tớ chơi trò chơi, sau đó tớ bị thua nên bị bắt gọi điện thoại cho cậu.”
Cô chớp mắt: “Nhưng tớ thật sự nhớ cậu mà, cậu có nhớ tớ không?”
Lục Vũ chả thèm ngước mắt lên: “Không nhớ.”
Tô Khả Tây ôm chặt anh, “Tớ biết cậu chắc chắn nhớ tớ mà, bằng không sao tối rồi mà còn tới đây chứ.”
Dù sao chỉ cần nghe ý trái ngược lại với lời nói của Lục Vũ là được.
Lục Vũ: “……”
Sau một lúc lâu, phía sau truyền tới tiếng ho khan.
Tô Khả Tây vội vàng buông Lục Vũ ra, quay đầu nhìn thì thấy cả đám người từ lớp đi ra, đang háo hức nhìn chằm chằm hai người.
Vu Xuân “Ồ ồ ồ” ba tiếng.
Tô Khả Tây trợn trắng mắt liếc bọn họ một cái rồi kéo Lục Vũ đi.
Không nghĩ tới Lục Vũ lại không nhúc nhích: “Giảng bài.”
Thật lâu trước đó, cả khối 12 đều biết cô theo đuổi Lục Vũ, cũng biết hai người bên nhau 1 học kỳ, sau đó thì Lục Vũ biến mất không thấy tăm hơi.
Thế nên bọn họ tất nhiên biết anh.
Hiện tại nhìn thấy 2 người đẹp trai xinh gái lại ở bên nhau thì rất tự giác không quấy rầy nữa, gọi một tiếng rồi chạy trốn không thấy người đâu.
Lúc này Tô Khả Tây mới ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-anh-dao/1716379/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.