Tô Khả Tây cũng là hết cả hồn.
Cô chỉ nghĩ là lần trước gặp mặt ở bệnh viện cũng hơn hai tháng rồi, chắc mẹ cô cũng không nhớ rõ lắm.
Hơn nữa ấn tượng lần trước cũng không tệ lắm.
Tần mắt Dương Kỳ đột nhiên dừng phía dưới.
Tô Khả Tây vội vàng rút tay mình ra, xấu hổ cười, cũng không giải thích.
Dương Kỳ chưa nói gì, ánh mắt bà chuyển hướng sang một bên, rồi dịu dàng nói, “Lục Vũ đúng không, lần đầu cùng mẹ về đây sao?”
Lục Vũ nói, “Vâng.”
Có thể cảm thấy nói hơi ít, vì thế nên anh bổ sung, “Hôm nay vừa về ạ.”
Dương Kỳ gật đầu, lại nhìn anh đăm đăm hỏi, “Vết thương lần trước ở lưng đã tốt chưa? Vết thương trên trán của cháu có nghiêm trọng không?”
Là người đã cứu con của mình thì quan tâm là điều cần thiết.
Lục Vũ trả lời: “Vâng, không nghiêm trọng lắm.”
Bà Khâu bên kia gọi Lục Vũ nên Dương Kỳ cũng không nhiều lời nữa, chỉ tuỳ ý nói hai câu rồi kéo Tô Khả Tây về nhà.
Về đến nhà, Dương Kỳ liền hỏi: “Kêu con đưa gạo nếp bánh trôi mà đi cả nửa ngày, nếu mẹ không ra thì con còn muốn đứng ở cửa tới khi nào nữa?”
Tô Khả Tây cúi đầu, không nói gì.
Nghe mẹ nói vài câu, sau cô mở miệng, “Mẹ, mẹ nói dì nhà bên cạnh làm chuyện như vậy thì con bà ấy có thể nào không chấp nhận được hay không?”
Dương Kỳ sửng sốt.
Bà thở dài, vừa nhìn liền biết con gái mình nghĩ cái gì, “Chuyện của nhà người khác chỉ có họ mới rõ ràng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-anh-dao/165379/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.