Ba chữ ngắn ngủi, mà thanh âm cũng không lớn.
Nhưng mọi người trong phòng ai cũng nghe được rõ ràng, trong lúc nhất thời không ai kịp phản ứng, đầu óc cứ như đứng hình vậy.
Chắc vừa rồi bọn họ nghe lầm rồi nhỉ?
Tô Khả Tây vừa xoay người thì Lục Vũ cũng đứng lên, anh kéo cánh tay cô lại, giọng nói vững vàng nói: “Không cho đi.”
Giọng nói này còn lớn hơn vừa rồi, ngay cả người bên ngoài đều nghe rành mạch.
Động tĩnh vừa rồi làm Tô Khả Tây hoảng sợ, cho nên cô mới muốn đi.
Hai tháng không gặp, Lục Vũ xác thật không phải là người cô gặp trước kia, nên cô nhất định phải suy nghĩ thật kĩ mà không phải mù quáng đi theo.
Nhưng không nghĩ tới Lục Vũ lại chủ động giữ cô lại.
Nghĩ đến đây, Tô Khả Tây xoay người, “Cậu là ai?”
Cô muốn rút tay ra, “Tôi không quen cậu. Cậu cũng không biết tôi.”
Dựa vào cái gì lúc nào cô cũng phải nghe theo anh.
Trong nháy mắt, Tô Khả Tây hơi oan ức, cô hít cái mũi, sau đó phát ra âm thanh nho nhỏ, nhưng đều bị tiếng nhạc ồn ào che mất.
Nhưng Lục Vũ nghe được.
Anh có hơi hoảng sợ, sợ cô nhịn không được lại khóc, thế là anh bèn mím môi không nói chuyện.
Sức lực của cô chẳng qua chỉ là con kiến so với anh mà thôi, chẳng có tác dụng gì cả.
Tô Khả Tây kéo nửa ngày cũng không kéo ra được, vì thế cô cũng bất động, sau đó thì tay, “Cậu còn không buông?”
Lục Vũ nhăn mày lại: “Không buông.”
Còn Tần Thăng thì vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-anh-dao/165360/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.