Mộc Uyển Vy không thể đáp lại được những lời của Thược Dược, bàn tay trắng bệnh như không còn sự sống cố giữ chặt lấy vạt áo, những cơn ho cứ lần lượt kéo tới khiến nàng không thở được. Phải một lúc lâu sau những tiếng ho cuối cùng mới chấm dứt, nàng ngẩng đầu lên, trên mặt tái nhợt lộ rõ từng mạch máu. Thược Dược nhanh chóng mang nước đến cho Uyển Vy, tiếp tục lẩm bẩm:
“Lão gia không biết là đang nghĩ gì? Cơ thể cô nương vốn không được khỏe, nhưng hết lần này đến lần khác bắt cô nương sống ở chỗ này, nơi chỉ toàn chim bồ câu suốt ngày bay loạn xạ khắp sân thôi. Mỗi sáng đều kêu inh ỏi, quấy nhiễu cô nương, đây chính là không bệnh cũng trở thành có bệnh mà.”
Uống xong ngụm trà, cơn đau cũng đã bớt, đôi mắt đầy oán trách của Uyển Vy liếc nhìn Thược Dược, cố giữ vững hơi thở nói:
“Đây là chỗ ở cũ của mẫu thân ta, ta không ở đây thì còn ở đâu?”
Nhắc đến hai chữ “mẫu thân” đột nhiên hai mắt nàng trở nên ửng đỏ, những thanh âm cũng bị dừng lại.
Mộc Uyển Vy vừa sinh ra chưa được bao lâu đã bị đưa đến đạo quán nuôi dưỡng, trừ ngày Tết ra thì rất ít khi quay về An Bình Hầu phủ. Lúc Mộc đại thái thái Liễu thị qua đời nàng cũng không thể quay về làm tròn chữ hiếu, điều này khiến nàng vô cùng hối tiếc.
Lúc này thấy mắt Uyển Vy đã đỏ hoe, Thược Dược cũng nghẹn ngào, khẽ buông lời trách móc:
“Đều tại lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-uyen-vy/2100859/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.