Lời thề của Mộc Trầm khiến Mộc Vương sững sờ. Ông thầm trách con nông cạn, quên trách nhiệm thiêng liêng của một Thái tử là lấy sự tồn vong của vương quốc làm trọng. Những chuyện cũng do ông mà ra. Ông bèn nghĩ cách cứu cục diện.
"Anh sui, chị sui! Chuyện trong cung cấm từ ngàn đời là vậy. Nhưng thời nay khác rồi. Không riêng gì người phàm mà ở Mộc quốc, tôi đã ban hành luật hôn nhân một vợ một chồng. Ai dám vi phạm chiếu theo luật mà trị.
Với lại, tôi đã chấp nhận cho Mộc Trầm ở rể. Thằng bé cũng yêu sâu đậm Mộng Cầm.
Hai đứa tụi nó đã dùng cả sinh mệnh để vượt qua thử thách. Thì chị còn đắn đo, chia rẽ duyên con làm gì cho nó buồn, tội nghiệp!"
Mẹ Mộc Trầm đệm theo chồng vài câu: “Đúng đó chị sui. Chuyện tam thê, tứ thiếp là thời xưa. Nay ổng cưng tôi dữ lắm.” Bà đến gần bá vai mẹ Mộng Cầm: “Tôi nói chị nghe: Ở Mộc quốc, ổng là tấm gương nổi tiếng yêu vợ, chiều con.”
Mẹ Mộng Cầm dần được xoa dịu. Bà nhìn hai con buồn bã ôm nhau sụt sùi ở trước mặt, nhìn lại hai ông bà sui. Rồi nói: "Thôi bỏ qua chuyện cũ. Giờ chúng ta cùng bàn bạc tổ chức hôn lễ cho hai con.
Vì đường xá xa xôi, gia đình chúng tôi cho phép bên nhà trai ba lễ nhập một. Chọn ngày lành tháng tốt cho hai con về chung một nhà."
Như nghe lệnh đại xá, Mộc Trầm và Mộng Cầm cười vui tít mắt, hai người nhìn vào mắt nhau, quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-tram-khi-nao-ta-ben-nhau-/3391455/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.