Chương trước
Chương sau
Ba Mộng Cầm được dịp thả thính lại ông sui làm vua cả một vương quốc: “Có nghĩa là anh đưa chú rể đến nhà cô dâu rồi nạp con trai lại cho gia đình chúng tôi! Sau cưới, hai vợ chồng nó ở nhà tôi là chính!”

“Ồ!” Mộc Vương mở to mắt: “Hóa ra con trai tôi…biến thành con gái?”

"Anh sui cứ coi là vậy cho dễ hiểu.

Sao? Anh thấy sao?"

Mộc Vương chống tay lên cằm, liếc trộm ông sui người phàm rồi vẽ một viễn cảnh: "Không ấy…hai anh chị dọn đến đây ở đi!

Tôi sẽ bao nuôi anh chị, vợ anh làm chị em tốt với vợ tôi. Còn tôi là anh em tốt với anh?

Chúng ta một nhà sáu người và một bầy cháu vui vầy bên nhau! Sáng cuối tuần cùng nhau chơi cờ. Chiều cùng cõng cháu dạo cảnh nước non.

Sao? Anh thấy sao?"

Ba Mộng Cầm thấy ông sui nói vậy nghe cũng lọt tai. Dù sao việc con cái có ba mẹ hai bên đầy đủ cũng tốt hơn: “Nhưng tôi còn thờ cúng tổ tiên!”

“Anh đưa tổ tiên đến đây luôn!”

Ông lườm Mộc Vương: “Bậy nào anh sui!” Ông suy nghĩ thêm một hồi rồi quyết định: "Vẫn là bắt rể…tốt hơn!

Tôi bắt rể!"

Mộc Vương thật muốn ôm lão sui già đập cho vài cái. Nhưng thôi vì hạnh phúc của con trai, ông vui vẻ chấp thuận: “Ôi tưởng gì hệ trọng. Ở đâu mà chả được!”

Nói vậy cho ông sui yên tâm gả đứa con gái cưng cho Mộc Trầm. Chứ thật ra, ông cũng buồn lắm. Ông rất lo cho con trai. Bởi bây giờ…Mộc Trầm đã mất tinh khí. Con chỉ là một người phàm bình thường.

Nhưng không sao! Ông đã cách: "Nhất Vệ! Nhị Vệ! Tam Vệ! Tứ Vệ nghe lệnh!’

Bốn tên đàn ông cao to, lực lưỡng chắp tay, cúi đầu, hô to chấn động cả rừng phong già: “Dạ!”

“Từ nay theo hộ giá vợ chồng hoàng tử và làm chân sai vặt cho hai ông bà sui!”

“Dạ!”



Bốn người đưa mắt nhìn nhau. Rồi nhìn bốn người phàm, cười tới tận mang tai: “Chúng ta sắp được phát…xôi thịt.”

Và cơm xôi đó rất nhanh tấp vào miệng bốn tên cận vệ: “Nè, các cậu ăn đi cho bớt nghĩ bậy lung tung!” Mộc Trầm bê luôn đĩa xôi chay to tổ chảng trên bàn yến tiếc, nhét vào miệng bốn tên cận vệ mỗi người một phần tư.

Ui mèn ơi!

Lòi cả bản họng!

“Còn dám tơ tưởng rình ăn xôi nữa không?” Mộc Trầm bê tiếp đĩa thứ hai.

Nhất Vệ nhanh tay bụm miệng, lắc đầu lia lịa: “Dạ…hoi…ớn gòy!!!”

Ba tên kia cũng bụm miệng gật gật cái đầu theo.

Mộc Trầm trừng mắt: “Ớn rồi thì tốt! Sau này cấm rình mò!” Cảnh anh và Mộng Cầm âu yếm yêu đương.

Sau yến tiệc mừng, họ lưu lại Mộc quốc thêm tuần. Trong bảy ngày này, vợ chồng Mộc Vương đưa hai ông bà sui đến vài nơi bình yên như chốn bồng lai tiên cảnh: “Đấy! Anh chị thấy không. Nơi đây rất thích hợp cho người già vui thú điền viên.”

“Ừm!” Ba Mộng Cầm cũng thấy vậy. Rồi ông nhìn lão sui cáo già vẫn còn ôm mộng dụ dỗ, nói câu cho lão vui lòng: “Để tôi suy nghĩ lại lời mời của anh!”

Mộc Vương cười không khép được miệng: “Phải. Anh nên cân nhắc ha! Ở đây, tôi với anh bàn luận cờ pháp là số 1.”

“Ừ!”

Sau đó, họ bịn rịn chia tay lên đường về trường, về nhà.

Cùng đi với ba mẹ, Mộng Cầm và Mộc Trầm là bốn tên cận vệ võ công thượng thừa theo bên hộ giá.

“Mời Thái tử và Thái tử phi lên xe!” Nói là xe cho nó sang. Chứ đầy đủ phải có thêm chữ ‘ngựa’.

Mộc Trầm nắm tay Mộng Cầm cười tít mắt bước lên.

Phía sau.

“Dạ, mời hai bác lên xe!” Nhị Vệ vén rèm cỗ xe ngựa mời ba mẹ vợ hoàng tử.

"Ờ! Cảm ơn con Nhị Vệ!



Nhớ cho ngựa chạy chậm thôi nghen con trai. Mày mà cho nó phi nước đại như lúc mày đưa hai đứa già tao tới đây…là tao ói tới mật!"

Nhị Vệ cười hì hì: “Dạ, lúc đến khác, lúc đi khác.” Đến trong vội vã, về thì thảnh thơi thôi. Vì Mộc hoàng tử còn lo vé màn cho cục kim cương ngắm cảnh rừng phong đỏ lá.

“Mộc Trầm, khi nào ta bên nhau. Em thích chúng ta chụp bộ ảnh cưới ở rừng phong mùa thay lá.” Mộng Cầm tựa vào vai anh nhìn rừng phong lướt qua theo vòng bánh xe lăn.

“Ừm! Anh cũng muốn ghi dấu lại nơi chúng ta tương ngộ.” Anh vuốt mái tóc cô rồi dịu dàng báo cho cô một tin vui: “Cha nói tháng sau có ngày Hoàng đạo, chúng ta sẽ chính thức kết thành phu thê!”

“Tháng sau á?”

“Ừm! Tháng sau!” Anh ôn nhu hôn lên tóc Mộng Cầm.

“Sao nhanh vậy? Chúng ta còn chưa ra trường!”

Anh búng vào mũi cô: "Em chưa nghe câu: cưới vợ thì cưới liền tay à?

Cưới xong, hằng ngày chồng cõng vợ đi học!"

Cảnh đó mới vui vẻ và hạnh phúc làm sao! Chỉ mới nghĩ thôi, Mộc Trầm đã thấy khoái. Đôi mắt hướng về một thời điểm ở tương lai, nụ cười liền kéo căng hết cỡ.

Cô vỗ vào má anh: “Anh mơ cái gì giữa ban ngày đó?”

Anh nhìn cô cười hì hì, rồi đưa tay bẹo má cô một cái: “Mơ ngày ngày được cõng em!”

Cô nhìn anh thở dài: "Giờ chưa nên anh ham vậy thôi. Chứ đến khi thành vợ chồng rồi…anh ngán tới bản họng.

Đi đâu chỉ muốn trốn đi riêng. Thấy vợ như thấy…một con gì đó… quái lạ nhất hành tinh. Con gì mà mọi người hay nói nhỉ?" Mộng Cầm đưa tay gõ gõ lên huyệt Thái Dương rồi bất ngờ nói to: “A! Em nhớ ra rồi!” Cô ôm lấy mặt anh, đọc cho anh nghe một câu đố vui mà một lần tình cờ cô đọc trên mạng: "Con gì ăn lắm nói nhiều. Mau già, lâu chớt, miệng kêu tiền tiền.

Anh biết đó là con gì không?"

Mộc Trầm cảnh giác nhìn cô: “Là con…thú quái gở mà em nói đó hả?”

Mộng Cầm gật đầu: “Là con vợ trong mắt mấy ông chồng đó!”

Mộc Trầm ôm cô hôn yêu vài cái: “Bậy nào em! Vợ trong mắt chồng là nàng tiên, là cô công chúa để anh yêu thương, chiều chuộng cả đời.” Và anh thầm chửi: không biết mấy tay nào chán sống thế không biết?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.