Bóng dáng của Phượng Hoàng liền biến mất, xuất hiện ở trước mặt Long Quân. Cô đưa tay chỉ về phía bình minh đang chuẩn bị mọc lên.
- Ma chủ, hết thời gian ta cho người rồi.
Long Quân ôm vết thương trước ngực, ánh mắt dao động kịch liệt.
- Ta, ta vẫn chưa đánh xong!
Phượng Hoàng cười hì hì, vỗ hai tay vào nhau chế giễu anh.
- Ngươi đi đánh người ta? Hay là ngươi đến để bị người ta đánh?
- Cô!
Long Quân nghiến răng, lại nói không nên lời. Cô đưa tay vỗ trên vai anh, ánh mắt lóe lên một tia sáng vô cùng dọa người.
- Long Quân...
Không biết cô nghĩ gì, liền thu lại ánh mắt đó, thay đổi thái độ, ha ha cười tiếp.
- A ha, ta định nói cái gì ấy nhỉ? Tự nhiên quên mất rồi!
Long Quân chau mày, vừa rồi ánh mắt của cô ta là đang đe dọa anh sao? Rốt cuộc lại không nhìn thấu Phượng Hoàng đang nghĩ cái gì!
Cô ta không dễ đoán như vẻ bề ngoài đâu. Đừng tưởng cô cười vui vẻ như vậy mà hiểu lầm.
- Lui lại, tới lượt ta!
Phượng Hoàng lại một lần nữa biến mất, đột ngột xuất hiện ở trước mặt người khổng lồ kia.
Cẩm Hồng và lão Dần liền đi ra, đỡ ma chủ trở về. Gọi y vệ đến kiểm tra tình hình một chút.
Bình minh hé lê, ánh sáng vàng đỏ chiếu lên người Phượng Hoàng. Thần tướng nhìn người trước mặt nói rằng.
- Ồ, các người đánh mệt nên đổi cho nhau à? Cô nương, đừng có làm ta thất vọng như tên tiểu tử kia!
Phượng Hoàng nghiêng đầu cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-than-tai-sinh/952984/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.