Chương trước
Chương sau
Trong phòng Mộc thần.
Ngọc Linh nằm trên giường, xung quanh tỏa ra hào quang mờ nhạt. Giống như một tiên nữ ngủ rất say. Tuyết Lang dùng ánh mắt tức giận nhìn thẳng vào Long Quân, không kiềm được nói rằng:
- Đây là cách ngươi bảo vệ Mộc thần điện hạ? Hình thái nguyên thủy của nàng cũng hiện ra rồi, hiện tại đi vào giấc ngủ sâu không biết khi nào mới tỉnh lại. Ngươi có tư cách gì nói yêu nàng?
Long Quân trầm mặc hồi lâu, đáp rằng:
- Là ta quá vô dụng, không bảo vệ nàng cho tốt.
Tuyết Lang nghe xong, ngược lại càng thêm tức giận, nắm lấy cổ áo của Long Quân kéo lên.
- Long Quân! Ngươi nghĩ rằng nói một câu cảm động thì ta sẽ bỏ qua. Hiện tại trong người ngươi đang mang trái tim của mẹ, nếu không ta sẽ không nhịn được giết chết ngươi. Thực lực bây giờ của ngươi cũng là của điện hạ cho, ngươi thực sự có xứng với nàng hay không?
Long Quân châu mày chụp lấy cánh tay của Tuyết Lang, giọng nói cũng trầm xuống.
- Ngươi đây là lo lắng quá hóa điên rồi? Nếu thực sự tức giận như vậy, ta đưa ngươi đi đánh Huyết đế, thế nào?
- Được! Lập tức đi!
Tuyết Lang bùng bùng khí thế liền đồng ý. Sau đó anh chạy ra ngoài thổi còi phát tín hiệu. Tiếng còi không lớn, không rít tai, nhưng lạ thay lại truyền đi vạn dặm.
Long Quân nhìn theo, trong lòng thầm tán thưởng. Tuyết Lang này nhìn bộ dạng lạnh lùng như vậy, ở trong lòng lại nóng như lửa đốt. Tuổi tác nhỏ hơn anh nhiều, nhưng thiên phú thì không thể bàn cãi.
Tuyết Lang mang trong mình dòng máu của hung thú thượng cổ. Thời gian tu luyện so với một thú hóa người bình thường khó khăn hơn rất nhiều. Long Quân quan sát, đánh giá Tuyết Lang cũng chưa tới 500 tuổi, mà tu vi đã đạt đến nguyên anh, so với bản thân mình có phần đáng sợ hơn.
Long Quân phải mất gần ngàn năm, từ một con rắn tu luyện đến cấp thần, thánh thú hóa người, sau đó hóa giao long, phải mất thêm một khoảng thời gian nữa lội ngược dòng hóa thành rồng chính thức. Từ luyện khí kỳ tu đến Nguyên Anh, trong khi đó nhờ có nhập ma trợ lực mới đẩy tốc độ nhanh như vậy. Phải trải qua biết bao nhiêu gian nan và thử thách mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
...
Sau khi tiếng còi kết thúc, Tiểu Hồ từ trên bầu trời bay tới cùng với một cô gái lạ mặt. Hai người họ đáp xuống trước mặt của Tuyết Lang.
- Tuyết Lang, có chuyện gì gấp mà gọi chúng ta?
- Ca ca!
Tiểu Hồ này hình như có chút lạ. Ngày trước từ biệt thì vẫn là một đứa trẻ 8 tuổi, thoắt cái mới bao lâu đã trở thành cậu thiếu niên 14 tuổi rồi. Mà khí tức cũng mạnh mẽ lạ thường. Bên cạnh có một cô gái tầm 30 tuổi, cả người mặc đồ màu đen viền đỏ, đính lông vũ, tám phần xinh đẹp.
Nghe có động tĩnh lạ, Tiểu Lệ và Lê Dung đi ra xem thử. Nhìn thấy cậu thiếu niên vừa quen vừa là kia, Tiểu Lệ tò mò đi đến hỏi.
- Nè, sao ngươi trông giống với Tiểu Hồ nhà ta quá vậy?
Tiểu Hồ quay lại, đắc ý cười hì hì.
- Sao? Có phải ta đẹp trai đến nỗi người nhìn không ra?
Tiểu Lệ và Lê Dung kinh ngạc nhìn nhau. Trong lòng nghi hoặc, sao Tiểu Hồ có thể lớn nhanh như thế.
Lê Dung lại gần, đưa tay lên đầu cậu ta sau đó đo với mình, cảm thấy gần bằng nhau.
- Là do ta tập luyện quá độ, ngoài dự liệu thức tỉnh huyết mạch, một bước tiến vào kim đan, cơ thể cũng có chút biến hóa. Thấy ta lợi hại không?
Tiểu Lệ và Lê Dung ngưỡng mộ liên miệng oa, oa.
- Lợi hại! Lợi hại!
Sau đó Lê Dung lại nhìn đến cô gái bên cạnh, nói.
- Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, hình như chưa từng gặp qua.
Cô ta được khen, che miệng cười duyên, tự giới thiệu.
- Tiểu muội thật khéo nói! Ta là Phượng Hoàng, trước đây rất lâu từng là thuộc hạ thân cận của Mộc thần điện hạ. Nhưng vì phạm phải vài chuyển sai lầm, nên bị nàng đuổi đi. Nói ra đúng thật hổ thẹn, là do Tuyết Lang tìm ta trở về.
Nói tới đây, Phượng Hoàng lại nhớ đến có một lần. Ngọc Linh đến rừng Đại Ngàn tìm Tuyết Lang, cùng chúng thú mở tiệc ăn mừng hội ngộ. Mà cô chỉ có thể đứng từ xa, nấp sau bức tượng thần lén nhìn Ngọc Linh. Nhiều lần được Tuyết Lang khuyên nhủ, nhưng cô không đủ bản lĩnh đi gặp Mộc thần.
Tuyết Lang nhìn mấy người nói chuyện xong, liền bảo rằng.
- Dù sao cũng đến đây rồi, tỷ vào xem điện hạ một chút đi.
Phượng Hoàng kinh ngạc.
- Hả? Điện hạ bị làm sao?
Tuyết Lang liền đáp:
- Là Huyết đế của Linh Vân giới.
- Hả? Điện hạ bị làm sao?
Mắt thấy Ngọc Linh lâm vào trạng thái ngủ say, Phượng Hoàng bừng bừng nộ khí gào lên.
- Là kẻ nào cả gan động đến điện hạ? Tuyết Lang, ngươi mau nói!
Tuyết Lang liền đáp:
Phượng Hoàng dứt khoát nói:
- Được! Bây giờ chúng ta đi tính sổ.
Long Quân đứng ở một bên, lúc này mới lên tiếng.
- Vậy các người theo ta đến ma cung ở Linh Vân giới, tập hợp người cùng đánh một trận.
Phượng Hoàng mới để ý đến Long Quân. Nhìn thấy trước ngực anh ta phát ra ánh sáng bảy màu tinh khiết. Cô chau mày nói.
- Tại sao trái tim của điện hạ lại ở trên người ngươi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.