Trời chập tối, cả nhà cùng nhau ăn cơm. Chú Minh kể lại câu chuyện chiều nay hai anh em Đại Vỹ bị Ngọc Diệp và Lê Dũng gây chuyện.
Ông nói rằng:
- Bọn chúng nghĩ rằng gia cảnh tốt một chút, thì có thể bắt nạt ai cũng được! Đúng là đáng ghét!
Chú Nguyên cười khà khà, bảo:
- Ngày trước chúng ta cũng nhận được một chút phúc lợi, cho nên mới đồng ý nghe theo yêu cầu của họ mà đối phó với Tiểu Lệ.
- Nghĩ lại cũng thật có lỗi! Tiểu Lệ à, con không còn giận chúng ta nữa chứ?
Tiểu Lệ cười tít mắt, nói rằng:
- Chuyện đã qua rồi, không nhắc lại nữa! Chẳng phải bây giờ chúng ta là người một nhà, rất tốt sao!
- Đúng! Đúng! Cuộc sống bây giờ quả là không tồi.
- Đã là người một nhà thì phải chăm sóc lẫn nhau!
Chú Minh và chú Nguyên vui vẻ cười nói. Tiểu Lệ gắp thức ăn bỏ vào chén từng người, bảo rằng:
- Đây ăn nhiều vào. Mỹ Duyên tỷ, cơm hôm nay đặc biệt rất ngon.
- Vậy sao! Đừng khách sáo.
Mỹ Duyên che miệng cười, cảm giác hạnh phúc lúc này, cô chưa từng nghĩ tới sẽ được ăn một bữa cơm gia đình ấm áp như vậy. Tiểu Lệ nhìn Mỹ Duyên, sau đó nhìn Đại Vỹ, khuôn mặt láu lỉnh nói:
- Mỹ Duyên tỷ! Anh trai của e hơi khờ, vẫn mong chị chiếu cố.
Đại Vỹ xấu hổ, gõ vào đầu em gái:
- Em nói linh tinh gì đó!
Mỹ Duyên cười khẽ, thành thật đáp:
- Anh Đại Vỹ rất hiền, lại dễ gần. Đâu có khờ như em nói chứ!
Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-than-tai-sinh/952926/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.