Ánh sáng buổi trưa le lói chiếu qua bóng cây. Khí hậu không nóng nực mà mát mẻ vô cùng.
Ngọc Linh vừa đi vừa ngắm cảnh, trước mắt đã nhìn thấy một bức tượng cao 10m. Cô ngạc nhiên, phi thân lên ngọn cây bay tới nơi đó.
Bọn thú trong rừng gào lên:
- Có người đột nhập!
- Có người lạ đột nhập!
Các huyền thú và thần thú từ bốn hướng chạy ra ồ ạt, trên dưới cũng trăm con, đủ loại thú hình, bao vây dưới chân bức tượng bằng đá.
- Kẻ nào to gan, lại đứng trên tượng thần!
- Không muốn chết thì mau xuống ngay!
Ở trong đám thú có một thanh niên bận đồ màu trắng, đôi mắt xanh vô cùng tuấn tú. Anh ta đi đến, các thú liền tránh ra nhường đường.
Anh ngước lên hỏi người kia:
- Ngươi là ai?
Ngọc Linh đứng trên vai bức tượng, cô nhìn nó một hồi mới quay người lại, cười ngọt ngào:
- Bức tượng này là ta sao? Nhìn rất giống!
Chúng thú bên dưới mới dần dần nhìn rõ. Đó là một cô gái trẻ, khuôn mặt giống y đúc với tượng thần của bọn nó. Chàng trai kia hai mắt mở to, biểu cảm kinh ngạc.
Ngọc Linh bay xuống, chúng thú đồng loạt khum người, cúi đầu:
- Là Mộc thần điện hạ!
- Thật sự là ngài ấy rồi!
Ngọc Linh đưa mắt nhìn một lượt, có mấy con thú cô còn nhớ được, bọn chúng đã to lớn như vậy rồi. Chàng trai trước mặt biểu cảm xúc động, hai mắt long lanh nhìn cô:
- Là mẹ phải không?
Ngọc Linh ngẩn ngơ, lục trong trí nhớ nhưng vẫn không có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-than-tai-sinh/952923/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.