Mưa rơi lách tách bên ngoài nhà thủy tạ, gió lạnh thổi quahành lang, đất trời một màu trắng xóa.
Xa rời hồng trần, ngoài vòng tranh đua, đứng trên ThanhNghiên Đài nhìn ngắm triều sinh.
Lão giả áo xám khoanh chân mà ngồi, trên chiếc kỷ trà có mộtcái bếp lò nhỏ, trà mới vừa sôi.
Có một đứa bé trai vội vàng chạy vào, tiếng bước chân rốiloạn, phá tan sự yên tĩnh trong phòng, “Tiên sinh, Công tử đã trở về!”
Lão giả có phần ngạc nhiên hỏi: “Vì sao ngươi kích động nhưvậy?”
Cậu bé kia chần chờ một chút, mới ấp úng nói: “Việc này…tiênsinh, Công tử rất khác thường…” Lời còn chưa dứt, Công tử mặc bạch y đã xuấthiện trước cửa.
Tầm mắt lão giả rơi xuống đùi hắn, chân của hắn thế nhưng đãkhỏi, nói như vậy… Thế là ông ta phất tay ra hiệu cho cậu bé kia lui ra, sau đómỉm cười nói: “Con về đúng lúc lắm. Bình Thiết Vũ Quan Âm này vừa mới sôi thôi,ngồi đi.”
Công tử đứng trước cửa rất lâu, một đôi mắt ban đầu lóe sángbức người, sau đó chậm rãi chuyển sang bình thản, lúc này mới đi tới, khoanhchân ngồi xuống trước mặt ông ta.
Lão giả vươn tay châm trà, dòng nước trong suốt chảy ra từmiệng bình, chảy xuống chiếc cốc trắng bóng, sóng nước mênh mông phản chiếugương mặt thanh quý cao nhã của Công tử.
“Ta nhớ được năm đó khi ta thành tài xuống núi, lúc ta cáo biệtvới sư phụ thì người đã nói với ta một câu.” Lão giả đem trà đẩy tới trước mặtCông tử, chậm rãi nói: “Sư phụ nói: ‘Một bước này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-ngoc-thanh-uoc/2296698/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.