Mành mỏng đượcvén lên, khi Cố Vũ Thành vội vàng chạy tới, thị tỳ đang chăm sóc cho Tiền TụyNgọc lập tức đứng dậy nhường chỗ. Khi hắn nhìn thấy sắc mặt của Tiền Tụy Ngọc,liền giật mình, “Nàng sao thế?”
“Bẩm thiếu trangchủ, nàng vẫn khóc mãi. Nô tỳ đã lau mặt cho nàng, nhưng nước mắt vẫn khôngngừng chảy ra.”
Tiền Tụy Ngọc vẫnhôn mê bất tỉnh, trên mặt toàn là nước mắt, gối dưới đầu đã ướt một mảng lớn.Cố Vũ Thành đến gần nàng, nhìn thấy hàng mi nàng ướt đẫm dính vào nhau, vốntrông thật chật vật, nhưng không biết vì sao, vẫn cảm thấy rất đẹp.
Vẻ đẹp của nànglà do ngũ quan tinh tế lại không chút gò bó, là do khí chất đặc biệt được cấutrúc từ văn thái phóng khoáng, là do vẻ tao nhã được ngưng kết luyện rèn từnhững trải nghiệm tang thương. Muội muội so với nàng, lại trở nên vô cùng tụckhí. Khó trách Công tử sẽ dao động, ngay cả hắn cũng…
Cố Vũ Thành độtnhiên đứng dậy, có chút bị chính mình dọa - không phải chứ? Chẳng lẽ hắn đốivới nàng…
Lại nhìn Tiền TụyNgọc, càng nhìn càng cảm thấy gương mặt nàng, gò má nàng, mái tóc nàng, toànthân nàng từ trên xuống dưới không có chỗ nào không đẹp, xong rồi xong rồi,lòng hắn nghĩ, kiểu này xong đời rồi. Khó trách khi mới gặp nữ nhân này liềncảm thấy toàn thân nàng đều toát lên điềm bất thường, hóa ra là một đại họathủy!
Đang lúc hắn nghĩngợi lung tung, Tiền Tụy Ngọc bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ thê lương, cảngười kịch liệt run rẩy. Cố Vũ Thành thấy sắc mặt nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-ngoc-thanh-uoc/2296692/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.