Màn gấm được nhẹ nhàng vén lên, hai thị tỳ buông tay đứngbên cạnh bình ngọc, tuy không nói chuyện, nhưng trên mặt lại không giấu được vẻvui mừng, chỉ vì đại tiểu thư của các nàng, sau khi hôn mê kéo dài đến nửatháng, rốt cục cũng đã tỉnh lại.
“Có phải là ta đã biến dạng rồi hay không?” Cố Minh Yên nằmtựa vào trên giường, nhìn Công tử hơi cười cười. Tuy nàng bệnh nặng một hồi,sắc mặt tiều tụy, nhưng trong nụ cười vẫn không mất đi sự quyến rũ, ánh mắt nhuhòa như sắp chảy ra nước, mặc cho ai nhìn thấy cũng sẽ không thể nào đem một mỹnhân như vậy liên hệ một chỗ với chữ xấu cho được.
Công tử đáp: “Sao vậy?”
“Bộ dáng chàng nhìn ra, sao lại kỳ lạ như vậy? Trông cứ nhưtâm tư đang rất hốt hoảng vậy.”
Công tử hơi ngẩn ra, đang không biết nên hồi đáp thế nào,thì Cố Minh Yên đã cười ‘phì’ một tiếng, “Có phải là chàng vẫn chưa tin tưởngta đã tỉnh lại, cho nên mới ngây ngẩn như vậy có đúng không? Đồ ngốc, ta khôngbỏ được chàng, ta biết chàng đang chờ ta tỉnh lại, cho nên ta đã liều mạng mởmắt, rốt cục cũng đã thành công!”
Công tử bị nàng trêu chọc, hơi sủng ái giúp nàng vén tóctrên trán sang một bên, Cố Minh Yên thuận thế bắt lấy tay chàng, làm nũng:“Chàng nói thử xem, có phải là chàng rất lo cho ta phải không? Có phải là lođến ăn không ngon ngủ không yên, lo đến nỗi sắp điên mất luôn phải không? Nếunhư chàng dám nói không phải, ta cắn chết chàng!”
Công tử cười bảo:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-ngoc-thanh-uoc/2296686/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.