“Nhị tổng quản Phỉ Thúy sơn trang Sử Hoài xin được cầu kiếnMộc tiên sinh.”
Thanh âm sang sảng vang lên từ bên ngoài hàng rào trúc,người ở trong phòng vẫn không dừng tay, chiếc bút lông sói lướt trên giấy TuyênThành như mây trôi nước chảy. Bên kỷ trà, một que hương chầm chậm cháy, dungnhan như ẩn như hiện trong khói mờ, phảng phất như một vị trích tiên[1].
[1] trích tiên: tiên mắc đọa, tiên giáng trần.
Mấy người ngoài cửa nhìn nhau vài bận, người dẫn đầu cất caogiọng, kêu lên lần nữa: “Nhị tổng quản Phỉ Thúy sơn trang Sử Hoài, đặc biệt đếnđể bái phỏng Mộc tiên sinh.”
Đầu bút lông khẽ giơ lên, một bài “Thu thiên tác” vừa đượchơn phân nửa, chữ viết cứng cáp góc cạnh, giống như đã trải qua bao tangthương.
Ở bên ngoài, một tùy tùng đã không nhẫn nại được nữa, nhíumày: “Lẽ nào hôm nay Mộc tiên sinh đã ra ngoài, cho nên không có ai ở trongphòng cả?”
Sử Hoài, người dẫn đầu lắc đầu nói: “Ngươi xem cổng trúcchưa khóa, trong phòng có khói nhẹ tỏa ra, rõ ràng là có người, sao có thể đira ngoài cho được?”
“Vậy sao không có ai đáp lời hết?”
Sử Hoài suy nghĩ, bước lên đẩy cửa, vừa đi vừa thử dò hỏi:“Mộc tiên sinh có ở nhà không?”
Đột nhiên, chiếc bút lông sói khựng lại, một chữ ‘Mi’ vừalúc liền nét, người trong phòng kinh ngạc nhìn chăm chăm nét chữ mình vừa viết,thất hồn lạc phách.
Sử Hoài đi tới trước nhà tranh, vươn tay gõ cửa, cao giọngnói: “Chủ nhân có ở trong không?”
Cửa phòng đột nhiên tự mở, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-ngoc-thanh-uoc/2296679/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.