Sáng sớm mẹ gọi điện thông báo bác sĩ đã cho phép bố xuất viện. Miên dậy chuẩn bị đồ ăn trong nhà, thay gối dọn dẹp phòng nhưng đến khi mọi người tới nơi lại không dám ra mở cửa, chỉ để dì Hinh thay mình đón bố mẹ và em trai vào trong, Miên lo nhìn thấy mình làm bố không chịu nổi.
Cô múc cháo đưa cho mẹ và em ăn trước, biết cả hai đêm qua chẳng thể yên tâm mà tròn giấc. Chỉ trong một ngày chịu đủ đả kích và thương tổn như vậy, sợ rằng mẹ chưa từng nghĩ tới có lúc mình sẽ bị mất đi danh dự của cả một đời luôn sống ngẩng cao đầu chỉ vì cô con gái bà yêu thương hết mực, ấy vậy mà một câu trách than con bà cũng không nỡ nói.
“Con không ăn đi à?”
Miên lắc đầu “Con không đói mẹ ạ. Mẹ ăn rồi lên phòng nghỉ ngơi một lát nhé. Để bố con với dì Hinh trông cho.”
Mẹ xua tay “Chừng này đã là gì đâu, mẹ vẫn khỏe, con không phải lo lắng.”
Trên nhà truyền đến tiếng ho, mẹ vội buông bát cháo chạy lên, Miên trấn an em trai cứ tiếp tục ăn cho xong rồi nhanh chóng theo sau. Vẫn đứng bên ngoài không dám vào, Miên nghe tiếng bố với mẹ đang nói chuyện với nhau, mẹ kể bố mọi điều. Bên trong im lặng một lúc lâu, chợt Miên thấy bố nhắc tới mình “Bố biết con đang ở ngoài”.
Cô chậm rãi bước vào, không cách nào thẳng người đối mặt nhìn bố.
“Con đã biết mình sai, cũng dũng cảm thừa nhận sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-mien/3070733/chuong-10-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.