Việc đầu tiên Miên làm sau khi về nhà là liên lạc với luật sư ngày trước anh giới thiệu với cô trong vụ kiện của Ngân. Thảo luận với luật sư xong xuôi cô mới dùng số máy khác gửi đi cho Hùng một đoạn ghi âm.
Gần như ngay lập tức điện thoại báo cuộc gọi đến. Miên không nghe máy. Điện thoại lại tiếp tục vang lên không ngừng. Miên đếm nhịp, kiên nhẫn chờ cho tới khi người bên kia không chịu nổi mới bắt máy.
“Miên? Là em?”
“Đoạn ghi âm ngu ngốc này là em bày trò đúng không? Còn giả vờ khóc lóc tìm kiếm lòng thương hại? Em không thấy mình diễn sâu quá rồi à.”
“Sao em không nói gì. Lên tiếng đi.”
“Chết tiệt, em nói gì đi.”
“Nếu những thứ đó bị phát tán dù dưới bất kì hình thức nào tôi cũng sẽ khiến anh phải đi tù. Nhớ cho kĩ tôi sẽ không nhân nhượng anh thêm nữa đâu.”
“Em có thể làm được gì tôi?”
“Tôi là người thế nào anh cũng biết rồi đấy.”
Không đợi phản hồi, Miên cúp máy. Tháo sim điện thoại, cô bế Miaow đang cọ tới lui dưới chân mình lên, ẵm trong lòng, ngón tay nghịch nghịch bộ lông mềm mịn, cảm thấy yên tâm thêm chút.
Hùng ném mạnh điện thoại xuống sàn nhà, miệng rủa thầm một tiếng. Khớp hàm vẫn còn cảm giác căng đau, trong đầu như in về tối hôm anh bị đánh.
“Còn dám đến đây?” – Quân ghì chặt cổ áo Hùng.
“Không đến sao dụ được anh ra mặt.”
Bốp…
“Anh cũng đâu quan tâm nhiều đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-mien/3070723/chuong-10-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.