Đợi Miên uống thuốc xong anh dặn cô đi ngủ sớm rồi mới về. Lúc tiễn anh ra cửa có nghe anh bảo sẽ giúp cô cải thiện sức khỏe. Khi đó, trong cơn mệt mỏi Miên vốn nghĩ chỉ là một câu dặn dò có lệ nên không nghĩ ngợi gì nhiều gật đầu ngay tắp lự, đáy lòng còn lâng lâng cảm giác ngọt ngào. Nhưng ngọt ngào nào rồi cũng tiêu tan khi phải rời bỏ giấc ngủ. Sáng hôm sau, khi trời vẫn còn tờ mờ tối Miên đã bị anh đánh thức. Cô bò xuống giường, lật đật tìm chìa khóa chạy xuống mở cửa, bỏ qua chuyện người trước mặt đang diện nguyên cây thể thao hỏi thẳng vào vấn đề:
“Có chuyện gì hả anh?”
“Em lên thay đồ đi rồi xuống chạy bộ với tôi.”
Miên dụi mắt: “Chuyện chạy bộ này anh với em vẫn còn chưa bàn lại mà.”
“Hôm qua em đã gật đầu rồi, hôm nay còn muốn bàn lại chuyện gì nữa đây.”
Vẻ mặt không thể thương lượng của anh khiến Miên cứng họng, ngoan ngoãn đi thay đồ xuống cùng anh chạy bộ.
Từ đó trở về sau, sáng nào anh cũng kèm Miên chạy bộ. Nếu có việc hay phải đi công tác không ở nhà thì anh sẽ gọi điện thức cô dậy.
Biết Miên lơ đễnh trong việc chăm sóc bản thân khi ở một mình, anh đặt người giao sữa hàng tháng, sáng nào cũng đặt sữa trước cổng nhà cô. Khi hai người không còn việc bận, anh sẽ cùng cô nghiên cứu thực đơn dinh dưỡng, tỉ mẩn viết rồi dán những tờ note nhắc nhở ăn uống suốt từ tầng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-mien/3070703/chuong-8-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.