Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Thật ra cha Hoa, mẹ Hoa đều nghe hết mọi tiếng động bên ngoài, bọn họ lớn tuổi nên rất dễ tỉnh ngủ, có chút gió thổi cỏ lay gì là tỉnh giấc ngay, tỉnh rồi cũng khó mà ngủ trở lại, Hoa Mộc Thác không biết rốt cuộc Hạ Mục Lan đã đuổi đám hiệp khách đi bao nhiêu lần còn hai ông bà đều biết hết.
Hai người không thể hiểu nổi tại sao con gái mình không chịu lấy số tài vật kia ra mà sắp xếp chuyện làm ăn, nếu vậy cuộc sống sẽ càng tốt hơn chứ. Ở thời này, tất cả những Tướng quân không còn tác dụng(1) dù giải ngũ về quê cũng có thể được làm phú hộ giàu có, tuy con gái họ không phải sống cuộc sống khổ hạnh như thầy tu nhưng cơ bản chẳng khác gì so với người thường.
(1)Nguyên văn “Ngựa thả Nam Sơn, đao thương cất lại” ý nói không còn chiến tranh, hoà bình muôn lối, nhưng câu này còn một tầng ý nghĩa thứ hai là hoà bình rồi, ngựa chiến và vũ khí đều không cần nữa, vai trò của các Tướng quân và binh sĩ cũng không còn quan trọng như trước.
Kiểu này giống như có chuyện gì đó vô cùng trọng đại chờ nàng làm, mà tất cả tài sản của nàng đều phải chuyển về cùng một chỗ vậy.
Người nhà họ Hoa không biết mấy năm nay Hoa Mộc Lan rốt cuộc đã trải qua những gì, mà từ mấy lời kể nhẹ nhàng bâng quơ của nàng cũng không thể thấy được cảm giác oanh liệt kiêu hùng hay sự mệt mỏi chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-lan-vo-huynh-truong/2512122/chuong-38.html