Chủ nhân pháo đài tương tự lãnh chúa thời Trung cổ cũng có chút giống như sự tồn tại của nước nhỏ trong nước lớn. Người dân sống dưới sự che chở của pháo đài đại đa số đều chỉ cần chăm chỉ gieo trồng hoặc tìm kế sinh nhai là được, họ không phải lo việc nộp thuế, lao dịch, chiêu binh, không cần phải lo gì cả.
Chủ nhân duy nhất của họ chính là chủ nhân pháo đài.
Vừa nghe tưởng chừng đây là một cõi yên vui, nếu như pháo đài không lấy đi chín phần, thậm chí tất cả thu nhập mà nói.
Làm thợ rèn, rất có thể bản thân chẳng có nổi một thanh kiếm; nghề ủ rượu, chính mình không có một vò rượu; làm ruộng, ngoại trừ hạt giống cho năm sau còn tất cả đều phải nộp lên…….
Chủ nhân pháo đài sẽ phân phát cho người dân thuộc địa khẩu phần lương thực và vật tư đủ để sống, ngoài ra không có gì khác.
Đây là một nơi bóp tắt mọi hy vọng. Những đứa trẻ sinh ra từ trong pháo đài hoặc ấm hộ(1) là người không có hộ tịch, ngoại trừ ở tại nơi đây, để mặc cho chủ nhân vắt kiệt sức lực, họ thậm chí còn không biết thế giới bên ngoài là như thế nào.
(1)Giải thích lại về ấm hộ: những nạn dân chạy trốn khỏi chiến tranh, cướp bóc đầu nhập vào pháo đài để được sự bảo vệ.
“Thế giới bên ngoài” bị miêu tả thành một nơi chinh chiến liên miên, Hoàng đế người Hồ bắt tráng đinh khắp nơi để phục vụ quân ngũ, người Hán phải chịu đủ mọi ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-lan-vo-huynh-truong/2512072/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.