- Có việc gì mà cháu phải vội chạy đến tìm dì thế hả Miko? – Tomoyo hỏi sau khi đưa cho Miko một tách trà nóng.
- Cháu …cháu… có việc muốn hỏi dì! – Miko vừa nói vừa thở hổn hển.
Tomoyo gật đầu ra hiệu cho cô bé cứ nói nhưng đến đó thì Miko bất chợt lại thấy có cái gì đó chẹn ngang cổ họng mình khiến cô bé không thể nói thành lời.Hiểu rõ tâm tình của cô bé nên Tomoyo khẽ vuốt tóc cô, dịu dàng bảo:
- Không sao đâu cháu, nếu cháu cảm thấy khó nói thì thôi, nhưng lúc nào dì cũng sẵn sàng nghe cháu nói đấy!
Như được cởi mở tấm lòng, Miko ngập ngừng nói:
- Nhưng dì hứa là không được nói cho ai đấy! – và cô bé nói tiếp sau khi nhìn thấy cái gật đầu đáng tin cậy của Tomoyo – Cháu đang…đang… th…í…ch một người nhưng cháu lại không biết làm sao để…để…
- Để bày tỏ phải không? – Tomoyo cười đầy thông cảm và Miko gật đầu ngượng ngùng.
- Việc đó không có gì để phải ngượng ngùng cả cháu yêu.Thích một người không phải là việc xấu.Nếu cháu không sống thật với tình cảm của mình thì có lúc cháu sẽ phải hối hận đấy.
- Thật sao dì? – Miko ngạc nhiên nhìn Tomoyo.
- Thật đấy!Dì có đủ kinh nghiệm để nói với cháu điều đó.Dì đã từng nhìn thấy những người không chịu bộc lộ tình cảm của mình để rồi phải đau khổ cho đến lúc chết đấy.Cháu có muốn nghe không?
Và thế là bằng giọng nói đượm buồn, Tomoyo kể cho Miko nghe về câu chuyện buồn của Yu ri – em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-lan-trang/105647/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.