Tuyết phu hoa mạo lả lướt dáng người Mê người say mê càng mê người phạm tội. Tiếng kêu chít chít lại chít chít của khung cửi mà Mộc Lan đang dệt vải. Không nghe thấy tiếng gió thổi chỉ nghe thấy có người thở dài. “ Aishhh …”
Một tiếng buồn bất đắc dĩ thở dài từ bên trong Hoa gia truyền đến, trong đó có sự áp lực, phẫn hận giống như ông trời có thể nghe thấy. “ Aishhhh..”
Lại một âm thanh thở dài trầm trọng nối gót nhẹ nhàng mà ra, âm thanh bi thương hình như cảnh ngộ gặp phải thật thảm thương cực độ. “ Mộc Lan.”
tiếng thứ ba kế tiếp nhưng không phải là than thở, mà là giọng thé thé:”
Con dệt vải không tốt còn chưa tính, ngang nhiên còn nghĩ ngàn năm nhà ta mới bị hỏng phưởng tuyến. Ôi, ông trời của ta ơi …..”
Nhâm Doanh Tâm che mặt, không đành lòng nhìn cuộn vải kia bị xé khỏi khung cửi. “ Mẹ …”
Hoa Mộc Lan bày ra ánh mắt trong veo hiện lên nhìn hai người trước mặt vẻ mặt không dễ chịu cho lắm, bình tĩnh nhìn Nhâm Doanh Tâm nói:”
Mộc Lan không phải cố ý, chỉ là Mộc Lan thấy tấm tơ lụa ( tơ dùng để dệt thành vải gọi là phưởng tuyến) rất đẹp, nghĩ rằng nếu dùng nó để tạo lên tấm vải dệt, làm cho vải dệt ra không được đẹp, căn bản những sợi vải không bị cọ xát, nhưng Mộc Lan kéo tơ có vài cái, nó lại bị đứt.”
Aishhh! Làm sao nàng biết lại xảy ra tình hình này? Phưởng tuyến rất nhỏ cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-lan-di-theo-ky/3260749/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.