Editor: Vee
Làm người không thể nhìn mặt bắt hình dong được.
Cho dù Bạch Mộc Hương chưa từng xem thường vị quan nhất phẩm Bùi lão gia tử này, luôn luôn coi trọng vị thái công gia này của mình. Nhưng cũng không ngờ tới là một lão nhân lúc nào cũng ôn hòa, thích nói đùa, đã không ra tay thì thôi, đột nhiên giận dữ, ngay cả Bùi trạng nguyên mà cũng suýt bị đánh chớt.
Không khoa trương chút nào đâu.
Tô thái y lột quan phục của Bùi trạng nguyên ra, muốn trị thương cho hắn, Bùi lão phu nhân đã kêu lên một tiếng rồi ngất lịm đi, Bùi phu nhân đứng ngay sau cũng không khả quan hơn. Hai con người vô dụng này được một đám nha hoàn đỡ ra ngoài, đám tỷ muội cũng không nỡ nhìn cảnh tượng này, Lam Lỵ cô nương thì không phải nói, đôi mắt đào khóc đến nỗi sưng đỏ, cũng đi theo Bùi lão phu nhân để tránh hiềm nghi, trước khi bước chân ra ngoài còn lo lắng quay đầu nhìn Bùi trạng nguyên thêm cái nữa, ánh mắt lo lắng và không nỡ kia cũng lọt ngay vào mắt của Bạch Mộc Hương. Bạch Mộc Hương khéo hiểu lòng người, "Lam biểu muội, nếu như muội thấy không yên lòng, vậy thì ở lại chăm sóc cho vị trạng nguyên này đi."
Đôi mắt Lam Lỵ ướt át ngập tràn cảm xúc khó nói, nàng hơi cong người khẽ chào, "Ta sẽ tới thăm biểu ca sau.''
Trong lúc nhất thời, nếu không phải vì nữ quyến trong viện này đều lui sạch sẽ, chỉ còn lại mấy nha hoàn đang chờ để lấy tin ở ngoài cửa, Bạch Mộc Hương cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-huong-ky/649786/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.