Mưa thuận biết tiết trời, xuân về mới thấy mưa rơi. Vào đêm theo với gió, không tiếng thấm muôn loài.
Đoàn Nguyệt Dung cũng không hề xấu hổ, y chậm rãi đứng dậy khoác áo vào, liếc xéo Xuyên Bắc song sát.
“Hai vị này chính là đệ nhất sát thủ Xuyên Bắc dưới trướng Đậu tướng, may nhờ có Đậu tướng phái hai vị ra tay cứu giúp, thần thiếp mới không bị tên Hồ Dũng kia làm nhục.” Dương Lục Thủy đỏ mặt, quay lưng lại với song sát rồi mặt áo vào.
Đoàn Nguyệt Dung nghiêm mặt: “Ta còn tưởng nàng ở cùng với Mông Chiếu.”
Dương Lục Thủy đáp: “Thiếp và Mông tướng quân lạc nhau, Đậu tướng không chỉ cứu thiếp mà còn tiếp đãi thiếp rất tốt. Đậu tướng muốn tìm ngài bàn bạc đại kế phục quốc của Dự Cương gia chúng ta.”
Phong Tùy Hổ mỉm cười làm lễ: “Chủ công nhà ta mời Đoàn thế tử tới thành Cẩm Quan gặp gỡ một lần.”
Vân Tòng Long cũng hơi nghiêng người làm lễ. Tôi vừa lặng lẽ lủi về đằng sau, một bóng người cao lớn đã đứng chắn trước mặt: “Hoa tiểu thư, hạnh ngộ.”
Tôi nuốt nước bọt, cười gượng một cái, chắp hai tay: “Vân đại hiệp, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
Phong Tùy Hổ giả vờ kinh ngạc: “Khéo quá, chúng ta lại gặp nhau rồi, Hoa tiểu thư. Ta và Tiểu Long cũng thật may mắn.”
Tôi ngoài mặt thì cười nhạt, cố gắng trấn tĩnh, trong đầu thì nghĩ, khóc mất, xui xẻo quá mà, tôi đây đúng là trước mặt sau lưng đều có địch rồi.
Tôi thề, về sau không bao giờ nướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/3279310/quyen-3-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.