Vẻ mặt của Nguyên Phi Bạch giống như không nhịn được nữa. Anh ta tóm lấy hai cánh tay đang náo loạn của tôi, lạnh giọng nói: “Nàng sắp đánh ta thành nội thương rồi, dở sống dở chết ở chỗ nào?”
Tôi nhìn anh ta lại nhớ tới lời Nguyên Thanh Vũ vừa nói, nhớ tới thương tổn mà anh ta và Cẩm Tú gây cho tôi thì cảm thấy như tên nhọn đâm vào tim. Tôi lạnh lùng nhìn Nguyên Phi Bạch: “Anh cố ý để bà ấy tóm được tôi đúng không? Bà ta nghĩ mình đã bắt được người anh yêu tất nhiên sẽ lơi lỏng cảnh giác, tưởng anh thật lòng muốn dẫn bà ấy tới mộ thất của Tạ phu nhân.”
Anh ta thoáng nghẹn lời, ánh mắt cực kỳ buồn bực, đáy mắt như lóe lên hai ngọn lửa. Thấy vậy tôi không khỏi hối hận vì đã nói trắng ra. Tuy anh ta có hơi quá đáng nhưng dù sao vừa báo được thù lớn, trong lòng hẳn đang rất khóc chịu. Dù nơi này không phải phần mộ thật sự của mẫu thân Phi Bạch nhưng cũng tạm được tính là mộ chôn di vật, bây giờ tâm trạng anh ta chắc chắn là vui giận lẫn lộn, vui vì báo được thù lớn, giận vì mộ chôn di vật đã bị hủy. Lại còn nơi ác mộng đáng sợ này nữa, nhỡ đâu làm Nguyên Phi Bạch nổi giận thật, anh ta tung một chưởng đánh chết tôi rồi đem giấu xác hủy dấu vết thì đúng như lời Nguyên Thanh Vũ đã nói, mười, hai mươi năm sau cũng không ai phát hiện ra.
Tôi vô cùng hoảng sợ nhìn anh ta, mồ hôi thấm ướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/3279306/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.