Vẻ mặt của Nguyên Phi Bạch giống như không nhịn được nữa. Anh ta tóm lấy hai cánh tay đang náo loạn của tôi, lạnh giọng nói: “Nàng sắp đánh ta thành nội thương rồi, dở sống dở chết ở chỗ nào?”
Tôi nhìn anh ta lại nhớ tới lời Nguyên Thanh Vũ vừa nói, nhớ tới thương tổn mà anh ta và Cẩm Tú gây cho tôi thì cảm thấy như tên nhọn đâm vào tim. Tôi lạnh lùng nhìn Nguyên Phi Bạch: “Anh cố ý để bà ấy tóm được tôi đúng không? Bà ta nghĩ mình đã bắt được người anh yêu tất nhiên sẽ lơi lỏng cảnh giác, tưởng anh thật lòng muốn dẫn bà ấy tới mộ thất của Tạ phu nhân.”
Anh ta thoáng nghẹn lời, ánh mắt cực kỳ buồn bực, đáy mắt như lóe lên hai ngọn lửa. Thấy vậy tôi không khỏi hối hận vì đã nói trắng ra. Tuy anh ta có hơi quá đáng nhưng dù sao vừa báo được thù lớn, trong lòng hẳn đang rất khóc chịu. Dù nơi này không phải phần mộ thật sự của mẫu thân Phi Bạch nhưng cũng tạm được tính là mộ chôn di vật, bây giờ tâm trạng anh ta chắc chắn là vui giận lẫn lộn, vui vì báo được thù lớn, giận vì mộ chôn di vật đã bị hủy. Lại còn nơi ác mộng đáng sợ này nữa, nhỡ đâu làm Nguyên Phi Bạch nổi giận thật, anh ta tung một chưởng đánh chết tôi rồi đem giấu xác hủy dấu vết thì đúng như lời Nguyên Thanh Vũ đã nói, mười, hai mươi năm sau cũng không ai phát hiện ra.
Tôi vô cùng hoảng sợ nhìn anh ta, mồ hôi thấm ướt cả lưng, mà anh ta cũng nhìn tôi, lửa giận cao ngút trời.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ. Một lát sau, anh ta bình tĩnh trở lại, không thèm trả lời câu hỏi mà chỉ buông tôi xuống, lặng lẽ lấy ra một viên thuốc màu đỏ, đưa tới trước mặt tôi. Tôi thấy người nhễ nhại toàn mồ hôi, chẳng lẽ tôi đã biết quá nhiều, anh ta, anh ta muốn giết người diệt khẩu? Tôi sợ hãi thốt: “Anh, anh định đầu độc tôi chết à.”
Tay Nguyên Phi Bạch hơi run run, gương mặt tuấn tú lạnh như cục băng ngàn năm, tựa hồ đang cố nén cơn giận. Sau cùng anh ta hít sâu một hơi, chẳng nói chẳng rằng đã xị mặt nhét viên thuốc vào miệng tôi, lại còn bịt chặt miệng tôi, không cho nhổ ra. Tôi nghẹn một lúc lâu, viên thuốc kia cũng xuống bụng. Bấy giờ anh ta mới lạnh nhạt buông tay, cũng chẳng quản việc tôi đang cố gắng hít thở, chỉ giúp tôi nhổ cây châm bạc trên bắp chân.
Động tác của anh ta chẳng có chút thương hương tiếc ngọc nào, tôi đau đến nỗi mặt nhăn mày nhó. Tôi oán hận nghĩ, nhất định tiểu tử xấu xa này đang định lấy công trả thù riêng, cái trò này anh vẫn hay làm.
Cuối cùng đau tới mức không chịu được được, tôi ra sức đập anh ta mấy phát, nước mắt chảy ướt cả mặt, chua xót khóc òa lên: “Nguyên Phi Bạch, anh không phải là người, tôi có chỗ nào không phải với anh, mà anh và Cẩm Tú lại gạt tôi như vậy. Đều tại anh nên tôi mới dở sống dở chết thế này, bây giờ còn muốn dằn vặt tôi, anh quá đáng quá rồi đấy, anh không phải là người, không phải là người.”
Vẻ mặt của Nguyên Phi Bạch giống như không nhịn được nữa. Anh ta tóm lấy hai cánh tay đang náo loạn của tôi, lạnh giọng nói: “Nàng sắp đánh ta thành nội thương rồi, dở sống dở chết ở chỗ nào?”
Tôi ngẩn ra, úi, hình như thế thật, chỗ bắp chân không còn quá đau nữa, máu cũng ngừng chảy rồi, người có sức hơn hẳn. Vậy thứ anh ta vừa đút cho tôi là linh dược sao?
Tôi hơi chột dạ định rút tay lại nhưng anh ta không chịu buông, giọng nói lạnh lùng đã chứa đầy giận dữ: “Ta rất vất vả mới cùng đại ca nàng lẻn được vào Tây An tới cứu nàng, ngay cả Hàn tiên sinh ta cũng chưa báo một tiếng. Thế mà nàng lại nghĩ ta muốn hạ độc nàng, hại nàng, lợi dụng nàng…”
Anh ta mím chặt môi, ánh mắt lạnh như băng quét qua tôi mấy lần, cười lạnh nói: “Nàng cũng đừng đem chuyện của Cẩm Tú ra chẹn họng ta, nói qua cũng phải nói lại, ta làm sao giỏi giả ngu bằng cái người trong lòng nàng?”
Tôi ngây người, chỉ nghe anh ta giận dữ nói tiếp: “Nếu hắn ở đây, thật sự muốn hạ độc hại nàng, nàng cũng sẽ tìm ra một nghìn lý do để bào chữa cho hắn, sau đó lại vui vẻ chịu đựng.”
Nhất thời, tôi chợt phát hiện ra mình chưa bao giờ suy nghĩ vấn đề từ góc độ này, tôi biết Phi Giác giấu diếm chuyện của Hiên Viên Thục Hoàn, nhưng quả thật tôi chưa từng trách hắn.
Vì sao? Tôi cũng không thể trả lời, trong lòng bỗng xuất hiện chút hoảng loạn. Tôi không thích cảm giác này, cảm giác hoảng loạn và mệt mỏi, giống như một người bỗng phát hiện ra thứ mình luôn theo đuổi chỉ là hư vô…
Nghĩ lại, Hoa Mộc Cẩn ơi Hoa Mộc Cẩn, mày đã quen Phi Giác hơn bảy năm trời, chẳng lẽ mày đã quên lúc ở Đức Hinh cư rách nát, Phi Giác đã mang tới cho mày bao nhiêu vui vẻ?
Năm đó, khi tôi đói bụng, trốn ở bờ sông ngồi khóc, Phi Giác từng giấu Quả Nhĩ Nhân mang bánh tới cho tôi.
Khi hắn hết lần này đến lần khác đi lạc vào Tây Phong Uyển, kéo tôi nói hết chuyện này chuyện nọ, khi ấy chẳng phải tôi không chút để tâm đã kể cho hắn mình nhớ muội muội thế nào, kể chuyện muốn tác hợp Bích Oánh và Tống Minh Lỗi. Thường thì Phi Giác chẳng phân rõ ai với ai, ngây ngốc há miệng định chen vào nhưng vẫn không theo kịp tốc độ nói của tôi, cho tới lúc tôi dõng dạc thề thốt xong, quay đầu lại đã thấy hắn ngủ say sưa.
Nguyên Phi Bạch, sao anh ta có thể phá hủy được tình cảm của tôi và Phi Giác, tôi và anh cùng lắm mới quen được một năm!
Vì vậy tôi quyết định phải ghét Phi Bạch nhiều hơn nữa. Tôi liếc anh ta, im lặng không nói. Sau cùng anh ta chán nản buông hai tay, rồi bước sang một bên, bình tĩnh nuốt một viên thuốc đỏ, rồi ngồi khoanh chân điều tức. Ngăn giữa tôi và anh ta là thi thể chỉ còn một mắt của Nguyên Thanh Vũ và xương cốt của Minh Phong Dương. Tôi nhìn bọn họ nghẹn ngào vài tiếng, mà Nguyên Phi Bạch vẫn ngồi im, không để ý tới.
Hứ! Không để ý thì không để ý, anh là tên tiểu tử xấu xa, trong bụng chỉ toàn toan tính.
Nhìn lại một năm quen biết với anh xem, tôi đã trải qua những gì?
Anh khiến tôi trở thành kẻ địch số một của thiếu nữ khắp thiên hạ…
Anh còn tát tôi hai lần…
Anh vẫn chưa xin lỗi tôi vì chuyện của Cẩm Tú…
Anh hại tôi không thể sống quá bảy mươi…
Anh còn khiến tôi không thể ở bên Phi Giác!!!
Anh đừng tưởng bây giờ hai chân tôi không tiện, lại ngồi giữa đống thi cốt, lòng có chút sợ, người có chút mệt, hai chân hơi đau, bụng hơi đói thì tôi sẽ chạy tới đó cầu xin…
Dù không có anh, mấy ngày nay tôi đánh đánh giết giết, ngôi sao may mắn đã chiếu lên người tôi rồi. Tốt nhất là anh đừng bao giờ để ý tới tôi nữa, chờ chân khỏe lại, tôi sẽ tới chỗ Phi Giác, vĩnh viễn không gặp lại tên tiểu tử lăng nhăng đa tình này nữa!
Hứ!
Tôi quyết định xong thì nhắm mắt tựa vào tường, không thèm nói gì nữa. Không biết là do quá mệt mỏi hay tác dụng của viên thuốc đỏ kia, chẳng bao lâu tôi đã chìm vào giấc mộng. Tôi đứng trong Tây Lâm, xung quanh toàn là sương mù, tôi tiến về phía trước, quanh đi quẩn lại vẫn không nhìn rõ đằng trước. Bỗng nhiên một bóng người cao lớn xuất hiện, chính là Tống Minh Lỗi cả người toàn máu, huynh ấy khoác áo choàng, sắc mặt dữ dằn. Sau lưng huynh ấy là một đôi mắt tím hung ác nhìn tôi, y cười lớn giễu cợt, hung tợn nâng Yển nguyệt đao đâm vào ngực Tống Minh Lỗi. Tôi khản giọng hét to.
“Mộc Cẩn, Mộc Cẩn.” Tiếng hô có vẻ nóng vội truyền tới, tôi mở mắt. Trước mắt là gương mặt tràn đầy lo lắng của Phi Bạch. A? Tôi gối lên đùi anh ta từ lúc nào vậy?
Cảnh vật xung quanh đã thay đổi. Chúng tôi đã ra khỏi Tình mộ, đang ngồi trong đường hầm mờ tối, ngẩng đầu lên thì thấy một bức tranh chạm khắc rất lớn, một nữ tử xinh đẹp đang vui vẻ nhảy múa, bên cạnh nàng là một nam tử tuấn tú, dáng người dong dỏng, đang thổi sáo, cạnh họ là một đóa lạc tiên nở rộ, trông cực kỳ sống động, tinh xảo vô cùng.
Chúng tôi vẫn ở trong Ám cung, thực ra tổ tiên của Nguyên gia có rất nhiều tế bào nghệ thuật ấy chứ. Chẳng lẽ vết thương ở chân ảnh hưởng tới thần kinh thị giác, tại sao tôi lại cảm thấy nam tử kia nhìn rất quen? Nhưng tôi nghĩ tới nát đầu cũng không nhớ ra hai người kia là ai, rồi làm thế nào cũng không ngẫm ra nam tử này nhìn giống ai?
Tôi ngồi dậy, nhớ lại cảnh trong mơ, nhớ tới Tống Minh Lỗi đã chết thảm thì không kìm được đau buồn: “Nhị ca, nhị ca, huynh ấy vì cứu tôi mà bị Đoàn Nguyệt Dung giết chết.”
Tôi đau khổ khóc lớn, Phi Bạch không hề kinh ngạc như tôi tưởng tượng, xem ra đã biết hết mọi chuyện rồi. Nét mặt anh ta đầy hận ý, dồn sức kéo tôi vào lòng, không nói câu nào chỉ ôm tôi thật chặt.
Tôi tựa vào lòng Phi Bạch, tạm thời ném vụ cãi vã lúc nãy sang một bên, vừa lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh ta vừa ra sức nức nở, trong lòng vô cùng khó chịu. Tuy giữa tôi và Nguyên Phi Bạch có rất nhiều thứ ngăn cách, có Cẩm Tú, có bí mật của Nguyên gia, có dã tâm vô tận, nhưng tôi phải thừa nhận, suốt mấy ngày tranh tranh đấu đấu, mưa máu gió tanh, sinh ly tử biệt, giờ khắc ngồi trong lòng anh ta là thời điểm tôi cảm thấy an toàn, lơi lỏng nhất. Tôi khóc tới mức không còn biết trời đất gì nữa, mãi mà không thoát ra được.
“Này, khóc đủ chưa vậy?” Có tiếng cười nhạo truyền tới, tôi ngẩng đầu thì thấy một bóng người áo trắng, đeo mặt nạ bằng gốm, chính là ác mộng của tôi, tên mặt nạ trắng ở Tây Lâm.
Có thể mấy ngày nay trải qua quá nhiều việc, hoặc là bên cạnh còn một nhân vật đáng sợ hơn là đồng chí Nguyên Phi Bạch, cũng có khả năng tôi đã không còn sợ y như trước, thế nên tôi chỉ sợ hãi kêu một hai tiếng rồi không nói gì nữa.
“Ngươi vẫn ồn ào như trước.” Giọng nói của Mặt nạ trắng vẫn lạnh như vậy, rõ ràng trên mặt nạ không có con ngươi nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt của y đang dõi theo mình.
“Ngươi rất lợi hại.”
Hửm? Y đang khen tôi đấy à? Một lúc sau tôi mới hiểu là y đang nói với Nguyên Phi Bạch bên cạnh, mà Nguyên Phi Bạch chỉ nắm tay tôi thật chặt, lạnh lùng nhìn y.
“Chúc mừng ngươi đã thực hiện được lời thề,” giọng nói của y lạnh buốt, “Không ngờ chỉ dựa vào mình ngươi mà cũng có thể giết chết nàng ta, báo được thù lớn cho mẫu thân của ngươi, làm đẹp lắm.”
“Ta không giết bà ta, chẳng lẽ ngồi chờ ngươi tới giúp ta giết sao?” Nguyên Phi Bạch cười nhạt. Tôi cả kinh, thì ra hai người họ quen nhau.
Nguyên Phi Bạch thản nhiên nói: “Không biết Ám thần đại nhân có gì chỉ giáo?”
Cái gì? Sát thủ mặt nạ trắng này chính là Ám thần, người quản lý Ám cung cho Nguyên gia. Nghe giọng nói có vẻ rất trẻ, lại còn dám bất kính với Phi Bạch, Ám thần này rốt cuộc là ai?
“Ngươi có biết Yến Tử quân ngươi điều tới đang công thành?”
“Ừm?” Mặt Phi Bạch vẫn không chút biểu cảm: “Vu Phi Yến vẫn chưa hạ được thành Tây An?”
“Sắp rồi, có điều ngươi nên tự lo cho chính mình đi!” Giọng Mặt nạ trắng có vẻ sung sướng khi người gặp họa, sau đó đề cập tới điểm quan trọng nhất: “Ngươi tự tiện cho người ngoài vào đây?”
Phi Bạch nhìn thoáng qua tôi: “Nàng đã là người của ta, sao gọi là người ngoài được?”
“Nàng ta thành người của ngươi từ lúc nào?” Mặt nạ trắng phì cười, lúc nói đến chữ “người của ngươi” còn tăng thêm chút chế nhạo: “Ta thấy người nàng ta nhớ mãi là tên Tứ ngốc tử nhà ngươi cơ!”
Tôi kinh hãi, người này rốt cuộc là ai, vì sao y biết rõ gút mắc giữa tôi và Phi Bạch, Phi Bạch như vậy?
Nét mặt Phi Bạch trầm hẳn, lạnh lùng nói: “Việc của nhà họ Nguyên đến phiên ngươi quản sao? Vừa nãy sao không thấy ngươi xuất hiện, bây giờ lại tới đây làm gì?”
Mặt nạ trắng im lặng một hồi rồi bỗng vung tay về phía tôi. Tôi chỉ cảm thấy đầu choáng váng, tiếng Phi Bạch hét lớn tên tôi vang lên bên tai, sau đó mềm oặt ngã xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]