Đầu tôi bỗng trống rỗng, sững ra tại chỗ, Vô Lệ kinh, Vô Lệ kinh, là Vô Lệ kinh mà Phi Giác đang luyện!
Tôi đang định đặt câu hỏi thì bà ta bỗng nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, cười khanh khách như trúng tà: “Khi ấy ta mở trang đầu tiên của Vô Lệ kinh, ta vẫn còn nhớ rõ trang đó viết: “Đừng nói luyện thành thì không còn nước mắt, cho dù lệ chảy như suối thì cũng phải khô.”
Bà cười lớn: “Bên dưới còn có chú giải về người luyện công, khi luyện thần trí thất thường, giác quan mơ hồ, luyện được sẽ trở thành vô địch thiên hạ, nhưng tính tình biến đổi, vong tình phụ ái, điều đau buồn nhất trên đời cũng chỉ đến thế này, người nào cố luyện có thể bị… Loại võ công này thật quá đáng sợ, ta rất hoang mang, nhưng hồi ấy Minh lang cứ như bị ma nhập. Chàng nói, bí kíp này là của người bạn tốt nhất đưa cho, người đó cũng từng luyện rồi, bây giờ võ công cực cao, thiếp yêu thành đàn, làm sao giống lời sách nói được, chỉ cần không luyện tới tầng cuối cùng, lại có ở bên bảo vệ. Ta cũng như bị ma nhập, đi theo chàng luyện một tầng, quả thật võ công tiến bộ rất nhanh.”
Phi Giác luyện thành Vô Lệ kinh kia rồi, liệu có phải tính tình cũng sẽ thay đổi, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Tôi vừa sợ vừa sốt ruột, cả người tuôn đây mồ hôi lạnh, mùi máu tanh dâng trào trong cổ họng. Nghĩ lại, Phi Giác từng nói, hắn đã luyện xong rồi, nhưng rõ ràng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/3279301/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.