Nguyên gia ở Tây An có lối giáo dục rất nghiêm khắc, phàm là trong nhà có khách quý rời đi, tất cả người hầu cấp thấp đều phải quỳ tại chỗ để tiễn, còn nô bộc cấp trung hoặc thượng đẳng hầu hạ ở các viện thì phải quỳ trước cửa Tử Tê sơn trang cho tới khi khách rời đi mới được quay về chỗ của mình.
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Thanh Giang và hoàng thất Hiên Viên quay về kinh thành, miếu thờ cẩm thạch của Tử Tê sơn trang vẫn nguy nga như trước, dưới đền là một đoàn xe khắc hình loan phượng bằng vàng, che dù thất phượng ở mui xe, xung quanh được bảo vệ nghiêm ngặt. Một đám đông cung tỳ và thái giám im lặng xếp hàng ở bên, người đốt hương, người thì bưng chuỗi hạt, khăn thêu, ống súc miệng, phất trần đủ loại, tất cả đều đứng rất ngay ngắn, rũ mắt khom lưng. Phi Bạch trùm cổ bằng một chiếc khăn lông chồn bạc, che đi lớp băng gạc mà Tam nương đã đắp lên, còn mặt tôi đã được thoa cao tuyết phu ngọc cơ gần một canh giờ, năm vết ngón tay cơ bản đã biến mất, má trái chỉ còn hơi sưng đỏ. Tôi còn cố ý thoa thêm một lớp phấn ngọc trai, may mà nhìn cũng không rõ lắm. Tôi vẫn bướng bỉnh ngẩng cao đầu đối mắt với vẻ hờ hững của Phi bạch, hai người chúng tôi vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người đã đồng loạt hướng về phía này. Tống Minh Lỗi nhìn tôi thương tiếc, ánh mắt đưa về phía Phi Bạch, còn Phi Bạch chỉ bình tĩnh nhìn lại, dáng vẻ giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/3279287/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.