“Tú Tú, chuyện ngày trước đã sớm qua, mà nay… tất cả thay đổi rồi.” Phi Bạch nhẹ nhàng nói, sắc mặt bỗng nghiêm lại, “Có người ở gần đây, mau trốn đi.” Phi Bạch khẽ đẩy Cẩm Tú. Cẩm Tú lập tức ngừng khóc, thu lại dáng vẻ của cô gái nhỏ, ánh mắt có chút kinh hoảng.
“Ngôn Sinh vừa thấy Cẩm cô nương đi về phía vườn quế. Năm nay hoa quế nở rộ, không bằng Hầu gia tới vườn quế một lát, thuận đường đi tìm Cẩm cô nương luôn.” Giọng nói mềm mỏng của Liễu Ngôn Sinh truyền tới, dọa tới đôi trai gái kia, phá vỡ giấc mộng xuân đang tràn ngập.
Mặt Cẩm Tú trắng bệch như giấy, dùng khẩu ngữ nói với Phi Bạch mấy câu. Sắc mặt Phi Bạch cũng biến đổi, cười lạnh lùng, mắt phượng nhanh chóng nhìn ra xung quanh sau đó chỉ tay về phía hang động tôi đang trốn. Cẩm Tú gật đầu, giữa lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, nàng đã nhanh chóng tiến vào, nhìn thấy tôi trốn bên trong thì như bị điện giật, đứng ngây ra tại chỗ. Sự hoảng hốt, rung động trong mắt nàng, tôi không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Tôi còn nhớ, lúc bé khi ở Hoa gia thôn, bọn tôi thường cùng đám trẻ nhỏ chơi trốn tìm. Khi ấy chúng tôi đưa ra luật, ai tìm được Cẩm Tú thì lúc chơi đóng vai sẽ được làm tiểu tướng công của Cẩm Tú. Trò này Cẩm Tú luôn chơi không biết chán, nàng kéo tôi đi trốn càng lúc càng kỹ, càng lúc càng xa. Có một lần chúng tôi trốn kỹ quá, chờ thật lâu cũng không thấy ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/3279284/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.