Tiếng nhạc vui vẻ lại nổi lên, tiếng cười của nhóm vũ nữ truyền tới, eo xoay càng thêm câu hồn. Tiếng chuông ở eo trong trẻo dồn dập theo tiết tấu xuyên thủng cả bầu trời đêm, dường như muốn phá nát ảo mộng của tôi.
Tây Lâm.
Khu rừng này thật đáng sợ, tôi cố hết sức đi ngang qua Tây Lâm nhưng tất cả những thứ đáng sợ hồi trước lại hiện lên trước mắt. Lần đầu tiên đến đây đã bị tên đeo mặt nạ trắng đuổi giết, sau đó Nguyên Vũ và Hòe An lại được chôn cất ở đây. Có khi nào hồn ma bọn họ lại tới tìm tôi nói chuyện phiếm không?
Người tôi cứ run lẩy bẩy, lúc nào cũng nghĩ có người đang đi theo sau nên thỉnh thoảng lại quay đầu lại kiểm tra, mấy lần bị cành cây đằng quét vào mặt.
Nhưng ước muốn được gặp Nguyên Phi Giác trong đầu quá mức mãnh liệt, tôi giống như một lữ khách đang gần chết khát giữa sa mạc, còn những bóng xanh đều hóa thành khuôn mặt tươi cười của Nguyên Phi Giác.
Cuối cùng cũng ra khỏi Tây Lâm u tối kia, tôi quay đầu lại thở phào một hơi, đang định vui sướng bước tiếp thì hình như đằng sau có một tiếng động nho nhỏ. Tôi quay đầu lần nữa, dưới ánh trăng chỉ có rừng cây rậm rạp u ám đong đưa theo gió, tạo ra tiếng ào ào thật lớn, tựa như hơi thở của ác quỷ. Tôi run rẩy, lùi lại mấy bước, cách Tây Lâm ra xa một chút sau đó liền quay người chạy như điên về hướng bắc.
Tôi vô cùng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/3279280/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.