Khi Tống Minh Lỗi đưa tôi trở lại Tây Phong Uyển, tôi đã sớm bấttỉnh. Mấy ngày liên tiếp, tôi sốt cao không giảm, lúc mê lúc tỉnh, trong mộng luôn có vô số ác ma, lệ quỷ gặm cắn Cẩm Tú, còn nàng thì khóc lớn, vươn tay về phía tôi. Tôi bị chúng quỷ vây quanh, không thể chạy quacứu, ngực tôi đau đớn tựa như đang bị ai đó bẻ xương sườn vậy, tôi không ngừng khóc hô tên Cẩm Tú. Khuôn mặt lo lắng kinh hoảng của Nguyên PhiBạch thỉnh thoảng lại hiện ra trước mắt.
Tôi có rất nhiều giấc mộng cổ quái, có lúc mơ thấy Tống Minh Lỗi quỳtrên mặt đất, khóe miệng ứa máu, Nguyên Phi Bạch vẻ mặt tức giận đangngồi trước mặt huynh ấy, anh ta lạnh lùng hỏi: “Các người rốt cuộc đãnói cái gì với nàng? Chẳng lẽ muốn giày vò nàng đến chết ư?”
Mà Tống Minh Lỗi lại kiêu ngạo xoa vết máu trên khóe miệng, cười lạnh đáp: “Tam gia nói sai rồi, người thật sự đang giày vò nàng ấy chính làngài! Ngài đã quên ngày trước đã hứa với Tiểu ngũ nghĩa bọn ta thế nàosao?”
Có lúc lại mơ thấy Cẩm Tú đứng bên giường tôi, mặt đẫm lệ, đau đớnnhìn tôi, đứng sau nàng là tên mang mặt nạ trắng muốn giết tôi. Tôi muốn nhắc nhở nàng nhưng lại không thể phát ra âm thanh, chỉ nghe người đeomặt nạ trắng kia lạnh lùng nói: “Nàng ta sắp chết rồi, thế này cô đã hài lòng chưa?”
Sau đó tôi lại chìm sâu vào hôn mê.
…..
Mấy ngày sau, cuối cùng ý thức cũng khôi phục lại trong tiếng đàn dudương mà bi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/3279274/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.