Lúc ngồi trên tàu lửa, Lê Tốc đã có một giấc mơ.
Cô mơ thấy năm đó Cận Duệ vừa từ Giang Thành trở về, cô vui mừng cầm băng rôn chào mừng chạy đến nhà bên cạnh, nhìn qua cửa sổ, thấy anh đứng trong phòng khách với ‘quần áo không chỉnh tề’, cả người đều là sự tức giận.
Anh quay đầu lại nhìn cô, hỏi với thái độ thiếu kiên nhẫn: Có chuyện gì?
Lúc cô tỉnh dậy đã là nửa đêm, trong khoang tàu truyền ra một mùi hương rất khó tả, giống như mùi dầu của máy móc gì đó trộn lẫn với mồ hôi, nhưng cũng còn sót lại mùi của thức ăn nhanh.
Cô nằm giường dưới ở khoang giường nằm, có thể nghe thấy tiếng ngáy nhẹ của người ngủ say nằm phía trên.
Chuyến tàu chở theo họ lao vun vút trong bóng tối.
Lê Tốc ngồi dậy, ôm chăn bông nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tất cả cảnh vật đều biến thành những bóng đen đáng sợ trong đêm tối, lao nhanh qua cửa sổ.
Trong điện thoại hiển thị hai tin nhắn chưa đọc.
Một cái là của trưởng phòng nhân sự của một công ty mà cô đã hợp tác mấy năm nay, nói rằng hoạt động cuối tuần này đang thiếu nhân lực, hỏi cô có thời gian đến đó không.
Lê Tốc chỉ trả lời một cách đơn giản rằng sau này mình không ở Đế Đô nữa, không thể nào tiếp tục làm thêm được nữa.
Cái còn lại là của một số lạ, cô bấm vào xem thì người này tự giới thiệu mình trước, anh ta nói anh ta là Tô Thanh Niệm.
Tô Thanh Niệm nói ngày mốt muốn mời một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-xanh-ngam-duong/907925/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.