Khi đó Lê Tốc đang ở trong nhà hàng lẩu, trong lời nói có chút ngây thơ.
Nhưng cô thật sự cho rằng, có ông ngoại, có Sở Nhất Hàm, Triệu Hưng Vượng và cả Cận Duệ nữa, cho dù mẹ cô không bao giờ gọi điện về, cô cũng không bao giờ thảm thương.
Vì cô mà bọn họ đã gộp lại thành một “nhà”, vừa ấm áp lại thoải mái.
Nồi lẩu giống như bị trộn rượu giả vào, khiến cho người ta bỗng nhiên hưng phấn.
Thậm chí ngay cả Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm cũng gia nhập vào ý tưởng của Lê Tốc, bọn họ lấy điện thoại ra, vừa tìm kiếm vừa vô cùng hứng khởi thảo luận, mặc sức tưởng tượng sau này khi tới Đế Đô muốn đi đâu chơi, muốn đi dạo ở chỗ nào.
Khu trò chơi mới khai trương nhất định phải đi, di tích thắng cảnh cũng phải dạo một vòng.
Còn có thể quan sát tháp truyền hình ở trên đường và phố quán bar ngập trong vàng son.
Lê Tốc tính ra vẫn nhớ đường, vì trước kia Lê Lệ từng dẫn cô đến đó nên cô vẫn còn ấn tượng, xung phong nhận việc dẫn đường cho bọn họ, còn nói mình đã đặc biệt xem bản đồ đường ray xe lửa, nói như thể ngày mai xuất phát vậy.
Cô suy nghĩ, lên đại học, có lẽ cô vẫn có thể đi gây chuyện cùng Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng.
Đến lúc đó bọn họ không cẩn thận xài hết phí sinh hoạt, hoặc là đi đâu đó ăn cơm không mang đủ tiền trả… Dù có xuất hiện tình huống gì về kinh tế, thì có lẽ Cận Duệ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-xanh-ngam-duong/907910/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.