Khi còn bé bọn họ cũng từng làm mình làm mẩy giận dỗi nhau như vậy, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì Lê Tốc đã sớm quên.
Khi đó nhà cô có quá nhiều người, không có lúc nào yên tĩnh. Ba mẹ, ông ngoại, có khi còn có cả bạn của ba và bạn của ông ngoại tới thăm.
Lúc không thể ra ngoài chơi, Lê Tốc cứ lăn lê ở nhà Cận Duệ.
Trần Vũ nấu một bình đường phèn chưng vỏ quýt, mùi hương ngọt ngào của cam quýt ngập tràn khắp căn phòng, nhưng hai bạn nhỏ lại chẳng vui vẻ gì, không ai chịu để ý tới ai, mỗi người ngồi ở một đầu sofa tự chơi đồ chơi trong tay mình.
Thỉnh thoảng cũng liếc trộm đối phương, thế nhưng trước khi đối phương phát hiện sẽ dời tầm mắt sang chỗ khác.
Trần Vũ cắt trái cây, từ phòng bếp đi ra đứng trước bàn trà, nhìn hai cây củ đỏ đang tức giận, sau đó giả vờ khó xử: “Lại là ai chọc giận ai đấy? Nếu không thì thế này, hai đứa ‘một dao cắt đôi’ luôn đi, sau này đừng bao giờ để ý đến đối phương nữa, để khỏi phải tức giận.”
Thời đó có một cách giận dỗi rất ngây thơ ——
Đặt hai đầu ngón tay đối diện nhau, lòng bàn tay hướng về phía mình, mu bàn tay hướng ra bên ngoài, giống như đang nâng hai cánh cửa lên vậy. Đối phương sẽ lấy tay làm dao, bổ “cánh cửa” này ra, xem như là một dao cắt đôi, để khỏi phải ai quan tâm đến ai nữa.
Cậu bé Cận Duệ mím môi, cô bé Lê Tốc cũng không vui.
Hai đứa nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-xanh-ngam-duong/907904/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.