Chương trước
Chương sau
Một chuyên gia của Trung Quốc đã từng đưa ra ý kiến của mình trước câu hỏi như sau: “Một người phụ nữ bình thường, trong cuộc đời rốt cuộc có thể quan hệ với bao nhiêu đàn ông?”
Không = phí đời
Một = thiệt thòi
Hai đến ba = truyền thống
Ba đến năm = bình thường
Năm đến mười = hòa vốn
Mười đến mười lăm = hơi bận rộn
Mười lăm đến hai mươi = hơi loạn
Hai mươi đến ba mươi = hơi mệt
Ba mươi đến năm mươi = quá mức phóng túng
Năm mươi trở lên = mù quáng
Ha ha, không biết bà chuyên gia này có tất cả bao nhiêu bạn tình?
Tôi không biết mình đã ừng có bao nhiêu bạn tình, mười lăm, mười sáu… chắc vậy! Nhưng tôi không bận rộn, cũng chẳng loạn. Đâu phải là cùng lúc đối phó với mười lăm, mười sáu người đàn ông mà phải bận mới chả loạn cơ chứ?
Thậm chí còn ngược lại nữa là khác, phần lớn thời gian tôi đều rất rảnh rang, một thứ nhàn rỗi về mặt tình cảm. Kể cả những lúc có bạn tình ở bên cạnh, trái tim tôi vẫn rảnh rang như một con diều bay trên cao, cứ phiêu du, chao liệng… vĩnh viễn vẫn là một cánh diều cô đơn giữa bầu trời cao, mãi mãi chẳng thể vùi mình trong hơi ấm của một vòng tay. Những người qua đường không phải là không hề chú ý đến trái tim của tôi, nhưng họ đều cho rằng không đáng để mạo hiểm.
Mười lăm, mười sáu người bạn tình, cảm giác vẫn là “phí đời”. Có số lượng nhưng không có chất lượng. Nếu như có thể thỏa mãn về mặt chất lượng thì ai còn hao tâm tổn sức đi tìm đến mười lăm, mười sáu người bạn tình ình chứ?
Bạn tình càng nhiều, trái tim càng u uất. Mười lăm, mười sáu người… lần lượt bị gạch ra khỏi danh sách… vĩnh viễn.
Thế giới tình yêu bớt đi mất mười lăm, mười sáu đối tượng để mơ tưởng…
Không muốn ngoảnh đầu lại…
Không muốn nhớ lại nhất chính là những ngày tháng chung sống với thằng khốn khiếp đó.
Sau khi tốt nghiệp tôi tìm được một công việc và thuê nhà ở gần nơi làm việc. Chính ở nơi đó tôi đã quen với thằng khốn đó. Chủ nhà giới thiệu với tôi rằng đó chính là bạn trai của con gái lớn của bà ta, hiện giờ tạm thời ở lại nhà bà. Tên khốn đó cao hơn tôi một chút, thân hình tương đối vạm vỡ, ăn mặc khá cầu kì, một con mắt của hắn trông có vẻ có thần hơn con mắt còn lại. Về sau tôi mới biết con mắt đó sở dĩ không có thần là bởi vì nó là con mắt giả. Lúc đó hắn ta mặc quần áo dài nên tôi không nhìn thấy những vết săm trổ trên người hắn, cũng không chú ý đến bàn tay phải thiếu mất ngón cái của hắn, chỉ cảm thấy hắn ta khá quan tâm đến tôi, giúp tôi xách nước, kéo ghế cho tôi ngồi…
Một buổi tối thứ sáu, tôi đang ăn nốt món cơm rang yêu thích còn thừa lại từa trưa thì thằng khốn đó vào phòng tôi, hỏi tôi buổi tối đã có hẹn chưa. Hắn ta nói vỗn dĩ hắn ta phải đi ăn cơm với một khách hàng, đã đặt sẵn bàn ăn, nhưng chuẩn bị đến giờ hẹn thì vị khách nọ có việc đột xuất không đến được, hắn hỏi tôi xem có thể cùng hắn đi ăn không. Tôi bảo với hắn rằng mình vừa ăn cơm xong, hắn nói không sao, đi uống vài li với hắn cũng được. Nghĩ bụng dù sao cũng đang không có việc gì làm nên tôi đã nhận lời.
Hắn mở cửa xe mời tôi vào. Chiếc xe hắn lái là xe Mercedes, đời cổ. Chúng tôi dừng lại trước một nhà hàng rất sang trọng ở trung tâm thành phố. Bên ngoài cửa còn có nhân viên chuyên giúp khách hàng đỗ xe vào bãi. Nhân viên đó có quen với hắn ta, xem ra hắn thường xuyên tới đây.
Trong nhà hàng bày trí rất dẹp, khiến cho người khác cảm thấy rất oneofacking (độc đáo). Nhà hàng có hai tầng, trần nhà rất cao. Hôm đó tôi hoàn toàn không còn nhớ hôm đó đã nói những gì với hắn, chỉ nhớ hắn gọi cho tôi một đĩa cá hồi, nói rằng đây là món ăn ngon nhất ở nhà hàng này, nhất định phải nếm thử. Trong lòng tôi vô cùng xúc động bèn nếm thử xem sao, cũng không đến nỗi tồi.
Về sau hắn ta thường xuyên tìm tôi nói chuyện. Có một hôm hắn nói rằng hắn rất thích tôi. Tôi kinh ngạc hỏi hắn chẳng phải là đã có bạn gái rồi sao? Hắn nói rằng đó chỉ là nói dối chủ nhà thôi. Hắn và “bạn gái” quen biết nhau ở Vermont (Mỹ) trong một hội nghị bảo vệ loài trâu hoang dã. Cô gái ấy đã nhờ hắn giúp đỡ, cùng về nhà cô ấy lừa mẹ cô ấy rằng cô đã có bạn trai, bởi vì thực ra cô ấy là một người đồng tính, mẹ cô không chấp nhận, nói là nếu tiếp tục yêu người cùng giới sẽ cắt tiền học phí của cô.
Tối hôm đó chúng tôi makeout (làm tình) đến mấy lần. Về sau, mấy ngày liên tiếp đều makeout mấy lần. Một buổi tối chủ nhật nọ, chúng tôi đang bận rộn ở trên giường thì có người gõ cửa. Là chủ nhà, bà ấy kiên quyết đòi vào phòng nói chuyện với tôi.
Tôi nhìn thằng khốn đó, chỉ thấy hắn ta lanh lẹ nhảy ra khỏi giường, trốn vào trong tủ quần áo. Tôi đi mở vửa, chủ nhà lao vào phòng, đưa mắt nhìn quanh rồi nhanh chóng tìm ra hắn ta.
Chủ nhà đã đuổi chúng tôi ra ngoài ngay trong tối hôm đó. Suốt đường đi, điện thoại của hắn đổ chuông liên hồi, mỗi lần điện thoại đổ chuông hắn đều xuống xe để nghe, nói rất nhỏ, dáng vẻ rất lén lút. Về sau, trong phòng nghỉ ở khácạn, nhân lúc hắn tắm tôi đã ghi lại số điện thoại đó lại.
Chúng tôi chẳng có nơi nào khác để đi, chỉ có thể vào ở tạm trong khách sạn. Chúng tôi tới một khách sạn nọ, tôi nghe thấy hắn cãi cọ với nhân viên lễ tân. Hắn nói rằng hắn đã đặt phòng ở đây rồi, tại sao giờ máy tính lại không tìm thấy. Hắn nói rằng đây là lỗi của khách sạn, vì vậy khách sạn phải discount (ưu đãi, giảm giá). Tôi chột dạ, hắn không thể nào biết trước được hôm nay chúng tôi sẽ tới đây, rõ ràng hắn đang nói dối để kiếm lời. Nhân viên lễ tân không mắc lừa hắn. Cuối cùng chúng tôi đành phải đến một khách sạn khác, người trả tiền là tôi. Hắn nói hắn không mang theo ví tiền, nói vài ngày nữa sẽ trả tôi.
Chúng tôi bàn bạc với nhau phải làm thế nào trong khách sạn. Tôi nói tuần sau tôi phải đi công tác. Hắn hùng hồn nói với tôi rằng hắn sẽ đi tìm chỗ ở cho chúng tôi, chúng tôi sẽ ở chung với nhau, bảo tôi để lại chìa khóa xe bởi vì xe của hắn đang cần phải đại tu. Lúc đầu tôi còn chần chừ, hắn nhìn tôi như kiểu bị tôi làm tổn thương, nói rằng hắn yêu tôi như vậy, thế mà tôi nỡ không tin tưởng hắn. Thế là tôi liền giao chìa khóa xe cho hắn.
Trong thời gian đi công tác, tôi rất lo lắng. Bởi vì dù sao tôi cũng quen biết hắn chưa lâu, sợ hắn sẽ bán mất xe của tôi nên tôi phải thường xuyên gọi điện về cho hắn. Lúc đó tôi tự nói với mình, nếu như hắn không bán xe của tôi đi, tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ hắn nữa.
Đi công tác về, xe vẫn còn. Hắn đã thuê được nhà, đồ dùng trong nhà cũng sắm sửa đầy đủ.
Ngày hôm sau tôi quay lại chỗ trọ cũ để lấy đồ rồi chuyển đến ở chung với hắn.
Sau đó tôi thấy gần như ngày nào chúng tôi cũng cãi lộn. Có một lần đang làm tình, tôi nhìn thấy hắn chu miệng lên trông rất đáng yêu, tôi liền bật cười. Hắn nghe thấy liền dừng lại, hỏi tôi cười cái gì. Tôi đáp không có gì, thế là hắn đùng đùng nổi giận, mắng tôi mất mười phút liền. Cuối cùng Storm out (dông tố cũng qua đi),hắn lao ra cửa nhanh như một trận cuồng phong.
Một lần khác, tôi đã di chuyển cái Dining table (bàn ăn) một chút, hắn ta cũng tức giận, nổi cơn lôi đình, nói rằng không chịu bàn bạc với hắn đã tự ý l
Sống chung với nhau được khoảng hai tháng, hắn ta thường xuyên về muộn. Thỉnh thoảng còn đánh thức tôi dậy làm tình. Tôi cảm thấy như vậy khá kích thích nên chẳng bao giờ cự tuyệt.
Có một lần cãi nhau với hắn xong tôi về nhà, máy tính xách tay của tôi vẫn để ở chỗ hắn. Buổi sáng tôi quay lại lấy, cửa không khóa, tôi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hắn với một đứa con gái khác đang trần truồng nằm ở trên giường. Nhìn thấy tôi hắn luống cuống không biết làm thế nào. Lúc hắn mặc xong quần áo, đi ra ngoài cửa, hắn còn hung hăng định đánh tôi. Tôi bảo hắn hãy trả tôi tiền. Về sau hắn nói rằng hắn với con đàn bà đó vô tình gặp mặt ở quán bar, thế là lên giường với nhau chứ chẳng có gì khác. Tôi liền tha thứ cho hắn.
Lúc đó tôi cảm thấy vô cùng cô độc, không thể nói chuyện với đồng nghiệp, bọn họ đều là những tri thức thành phố, trông ai cũng có vẻ rất vui vẻ, còn tôi… lại vô cùng cô độc, vô cùng buồn bã. Thứ cảm giác này đã đeo bám tôi suốt từ ngày bố tôi đến Mỹ, mẹ tôi suốt ngày nổi cáu.
Hai tháng sống chung với tên khốn đó toàn là tôi trả tiền thuê nhà. Hắn thường xuyên lấy cớ này nọ. Một hôm, hắn nói với tôi rằng hắn mất việc rồi, nói cần phải mua một bộ ple để đi tìm việc. Tôi và hắn đi chọn, kết quả lại là tôi bỏ tiền.
Có một lần hắn đến tìm tôi, nói là muốn đi camping (cắm trại) với tôi, nhưng cần phải chuẩn bị một số Camping equipment (dụng cụ cắm trại). Thế là chúng tôi lại đi mua, tôi mất toi năm trăm đô. Hắn ta nói hắn ta sẽ mang về nhà hết và giúp tôi sắp xếp mọi thứ, sáng hôm sau hắn sẽ đến đón tôi. Ngày hôm sau hắn đến thật, nhưng chưa nói được chục câu đã kiếm cớ cãi nhau với tôi rồi đạp cửa lao ra ngoài. Về sau tôi gọi điện bảo hắn mang các thứ tôi đã mua đến, hắn nói hắn đã mang đến rồi nhưng ngại không mang vào nên đã đặt hết ngoài cửa.
Đương nhiên ở bên ngoài cửa chẳng có gì hết.
Một lần đang ngồi trên xe, hắn ta tự nhiên tỏ ra vừa tức giận vừa ủ dột. Đang đi đường hắn đột nhiên dừng lại, đấm đá như điên vào xe ô tô đằng sau, nói là người ta đi sát quá, làm cho anh lái xe phía sau hoảng hồn. Về đến nhà, hắn nói với tôi rằng kẻ thù đã tìm đến cửa rồi. Hắn nói là hắn đến từ Sourica (Nam Phi),bố hắn là phó chủ tịch một công ty năng lượng quy mô lớn, trong nhà rất giàu có. Hắn ủng hộ phong trào đòi tự do của người da đen, lén lấy rất nhiều tiền của gia đình ủng hộ cho họ. Gia đình hắn lại phản đối phong trào đó, vì vậy hắn bị mọi người disown (cắt đứt quan hệ),còn đòi phải trả hết số tiền kia trong vòng mấy năm, nếu không sẽ thuê đầu gấu dùng Baseballlbat (gậy khúc côn cầu) đánh chết. Hắn nói nghe thật đáng sợ, toàn thân hắn run rẩy. Nhìn thấy hắn khiếp sợ đến thế, lúc đó tôi đã viết một tấm chi phiếu 1.000 đô cho hắn. Hắn vô cùng cảm kích, ngày hôm sau liền đi tìm người đòi tiền hắn, nói là phải ra sân bay bởi vì ở nơi đó người ta không ang súng vào cửa.
Tôi đang làm việc thì nhận được điện thoại của hắn, nói với tôi tên một ngã ba và bảo tôi nhất định phải có mặt trong vòng 15 phút nữa. Tôi đến đó, nhìn thấy hắn đang ngồi sau xe cảnh sát. Nhìn thấy tôi hắn liền đưa cho tôi một túi công văn, nói là registration (giấy phép sử dụng súng) của hắn đã quá hạn, lại không có Driver’s license (bằng lái xe),chứng minh hết hạn… nên bị cảnh sát tạm giam, cần phải bảo lãnh. Hắn dặn tôi nhất định phải chờ điện thoại của hắn, còn nói tôi đừng có mở túi công văn đó ra. Về đến nhà, tôi mở túi công văn ra, bên trong là một khẩu súng và mấy viên đạn. Về sau hắn nói rằng hắn đã đưa cho hai tên cảnh sát đó mỗi người một trăm đồng, bảo tôi đến lấy bao công văn của hắn, nếu không hắn sẽ bị giải đến đồn cảnh sát, mà tội không có giấy phép sử dụng súng sẽ bị phạt từ năm năm. Hôm đó, rất muộn hắn mới gọi điện về, tôi đi bảo lãnh hắn tại ngoại, hắn nói hắn muốn yên tĩnh một mình.
Về sau tôi mới biết hóa ra hắn đến chỗ của một con đàn bà khác.
Một hôm tôi về nhà, trong nhà lênh láng nước, hắn nói là ống nước bị hỏng, phải chuyển ra ngoài ở. Hắn sẽ tạm thời ở nhà bạn, bảo tôi về nhà bố mẹ.
Về sau tôi mới biết hóa ra hắn chuyển đến ở cùng với bạn gái mới của hắn.
Tôi chuyển ra ngoài, lần đầu tiên có nơi của riêng mình. Hắn nói hắn cần có xe, nếu không sẽ không thể trả tôi tiền được. Tôi đến cửa hàng bán xe hơi mua cho hắn một con BMW cũ, giấy tờ đều để tên của tôi. Tôi trả tiền mua xe cho hắn. Có một lần hắn hẹn tôi ra ngoài. Hắn nói muốn mua loa để trong xe, tôi liền mua cho hắn. Lúc đi tôi nhìn thấy có một sợi tóc vàng dính trên áo hắn. Hắn nói rằng đó là tóc của thầy giáo lớp ameeting (lớp cai rượu) của hắn, ông ấy là một truckdriver (lái xe tải) có mái tóc vàng rất dài nhưng trên đỉnh đầu lại hói một mảng to tướng. Hôm đó tôi còn bỏ tiền giúp hắn thay lốp xe.
Một ngày của mười tháng sau, tôi đang ở nhà, vô cùng nhàn rỗi. Bỗng nhiên tôi nhận được một cú điện thoại, là giọng con gái. Cô ta hỏi tôi có quan hệ thế nào với tên khốn đó. Tôi liền hỏi vặn lại cô ta có quan hệ gì với hắn ta, cô ta trơ tráo nói cô ta là bạn gái của hắn, đã mang thai đứa con của hắn… tôi kinh ngạc hỏi cô ta quen hắn như thế nào, cô ta nói quen ở trong quán rượu. Tôi hỏi cô ta sống ở đâu, đáp án chính là căn hộ ở tầng trên căn hộ tôi với hắn đã ở trước đây. Tôi liền hỏi có phải cô ta có mái tóc vàng rất dài không, cô ta hỏi sao tôi biết?
Tôi lập tức gọi điện thoại cho con gái của chủ nhà cũ, cô ta nói cô ta không phải là les, chứng minh rằng hôm đó lúc chúng tôi bị đuổi ra ngoài, hắn ta còn gọi điện cho cô.
Thế là tôi gọi điện cho thằng khốn đó, vạch trần chuyện lén lút của hắn với con đàn bà kia, bảo hắn lập tức lái xe trả lại cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát là bị mất trộm xe. Đầu tiên hắn còn dùng dằng, về sau thấy thái độ của tôi kiên quyết quá nên hắn đành đồng ý. Nói rằng sẽ gặp tôi ở Mall (trung tâm mua sắm). Tôi đến Mall, hắn lại bảo hắn đến nhà tôi rồi, đã đỗ xe ở đó rồi. Lúc nhìn thấy chiếc xe của mình, phần đầu xe đã bị đâm nát bét.
Tôi gọi điện thoại báo cảnh sát, tố cáo hắn tội lừa đảo. Thái độ của đám cảnh sát vô cùng thờ ơ, bảo tôi mang tất cả chứng cứ đến. Tôi chẳng có chứng cứ, chỉ có hóa đơn, lại không tìm được tên khốn ấy nên đành chịu thua. Nỗi ấm ức bị hắn lừa mất 17.400 đô tôi đành nuốt vào bụng. Nếu còn tiếp tục dính líu tới hắn, e là cả đời này của tôi coi như đi tong.
Sau khi trả xe cho tôi, hắn nói với tôi trong điện thoại rằng, những gì hắn ta nói với tôi trước đây đều là lừa gạt. Thực ra hắn ta chỉ là một kẻ bình thường, trước đây từng làm việc trên tàu, sau đó được một bà cô sồn sồn bao, trở thành laptop (đồ chơi) của bà ta, kiểu như trai bao gì đó. Về sau hắn không chịu đựng được nữa, đành phải nhảy xuống biển, sau đó được cứu lên, kể từ đó mưu sinh bằng nghề lừa đảo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.