Viên Vũ mở cửa, đứng ra xa một chút, ném ba lô ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Hàng Dục chen một chân vào trong, mở cửa ra, nhìn Viên Vũ chằm chằm, hơi cao giọng nói: “Sợ cái gì?”
Trái tim Viên Vũ rung lên, cô giữ cửa, lúng túng nói: “Ai, ai sợ cậu.”
Hàng Dục mới tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cơ bụng lộ ra rõ ràng, gần ngực có một vết sẹo hình trăng khuyết, màu da của anh sẫm màu hơn Kỷ Văn Bác, cơ bắp rắn chắc, cũng cao hơn. Động tác đi vào bất giác có vài phần áp bức, mái tóc ướt sũng khiến mặt mày anh sáng sủa hơn, những giọt nước nhỏ xuống trượt từ bờ môi đến yếu hầu của anh.
Anh vuốt mái tóc ướt của mình, yết hầu lên xuống.
Viên Vũ dời mắt đi, nghĩ thầm: Đồ tâm thần! Thích lộ hàng! Biến thái!
“Đang mắng tôi à?” Hàng Dục đặt ba lô lên ghế, mở ra lấy quần áo, mặc vào người, sau đó kéo khăn tắm, quay đầu nhìn về phía Viên Vũ, “Có phải cậu cảm thấy thất vọng khi bên dưới bị che đúng không?”
Viên Vũ: “…”
Tên biến thái chết tiệt này!!!
Cô hít sâu một hơi, giữa việc bảo Kỷ Văn Bác đánh Hàng Dục hay tìm người đánh Hàng Dục, cô đã lựa chọn cho anh một cơ hội để chuộc lỗi.
“Có phải cậu nên xin lỗi tôi không?” Cô hỏi.
“Là do cậu tự làm tự chịu.” Hàng Dục lại vuốt tóc ướt trên trán, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, có vẻ sáng ngời, “Cậu liếm dương vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-uoc/2766817/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.