Hôm nay, sau khi đưa Viên Vũ lên xe bus, anh gọi ngay xe đi đến nhà Kỷ Văn Bác. Kỷ Văn Bác đang chuẩn bị đi tới trường học, bị anh chặn lại, trong tay anh cầm một chiếc chìa khóa, Viên Vũ đưa cho anh.
Là chìa khóa phòng mà Viên Vũ thuê.
Đồng tử Kỷ Văn Bác rụt lại, nắm tay siết chặt, rất nhanh lại buông lỏng.
"Tôi cùng Viên Vũ ở bên nhau, cậu nói trước với ba mẹ cô ấy một tiếng, tôi chuẩn bị cầu hôn Viên Vũ."
Hàng Dục nói rất đơn giản, nhưng lại như ném xuống một quả bom, làm Kỷ Văn Bác một chữ cũng không nói nên lời, chỉ nhìn chiếc chìa khóa trong tay anh phát ngốc.
Kỷ Văn Bác vĩnh viễn là như vậy, cảm xúc có lớn đến đâu cũng không biểu hiện ra ngoài, trước kia Hàng Dục nhìn không quen, cảm thấy anh có thể đang ngụy trang, ở chung lâu rồi mới biết, Kỷ Văn Bác từ nhỏ đến lớn tính tình đều như vậy.
Người sáng suốt đều sẽ cảm thấy Viên Vũ thích và chạy theo Kỷ Văn Bác, nhưng chẳng có ai biết, thời cấp ba, con mọt sách buồn buồn không bao giờ hé răng Kỷ Văn Bác, thường xuyên vì học sinh dốt đội sổ Viên Vũ mà thức đêm, giúp cô làm một bộ sách bài tập, giúp cô có thể thi đỗ đại học.
Hàng Dục ở nhà Kỷ Văn Bác trải qua rất nhiều buổi tối, mỗi lần làm đề xong ngẩng đầu lên, thấy Kỷ Văn Bác đắp chăn lên người Viên Vũ, hoặc lấy khăn giấy lau bánh mì ở khóe miệng cô, hoặc vặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-uoc/2766743/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.