Chương trước
Chương sau
Viên Vũ bị đầu cây gậy nóng bỏng chọc vào người, ê a kêu lên: "Nóng quá."

"Nóng?" Hàng Dục cầm bàn tay nhỏ của cô, dí vào dương v*t mình, tuy vừa bắn xong nhưng vẫn còn cương cứng, quy đầu đến cán cũng giống nhau như cây sắt bị nung, Viên Vũ muốn tránh mà trốn không thoát, bị anh nắm tay gắt gao, cầm không nổi một cây.

Vừa cứng vừa nóng.

Hàng Dục chọc chọc vào lòng bàn tay cô, lúc này mới ôm người lên, Viên Vũ cho rằng lại phải làm nữa, tay kia dùng sức đẩy đẩy người, giọng nói mềm mại nức nở:

"Thôi bỏ ...Hàng Dục."

"Không làm." Hàng Dục véo véo má cô: "Đi vào tắm một cái, khăn trải giường đều ướt cả, đứng lên rồi anh thay."

Viên Vũ hít hít mũi, cố gắng tự bò dậy, nhưng chân mềm đến lảo đảo ngã trên giường, trên đầu là tiếng cười của Hàng Dục, cô vừa tức lại thẹn, chui vào chăn, anh xốc chăn lên véo mũi cô:

"A, còn không đứng dậy, phải bị làm nữa."

Viên Vũ vừa nghe thấy câu này, lúng túng bò dậy.

Đã sắp 12 giờ, trong toilet Hàng Dục thành thật hơn không ít, tắm xong ôm cô hôn một lúc, anh ra ngoài trước thay khăn trải giường, Viên Vũ đỡ tường run rẩy ra sau, chờ cô về phòng, thấy Hàng Dục đang nhìn một mảnh ướt át phía dưới phát sầu.



"Em phun quá nhiều, phía dưới cùng phải đổi."

Hàng Dục thấy cô châm chạp đi đến, hỏi cô.

"Có chăn khác không?"

Cả khuôn mặt Viên Vũ đều đỏ lên, cô chỉ muôn đào hố chôn mình đi, tốt nhất là cùng nhau chôn.

Nhưng cô không thể, cô còn phải tìm chăn, ngày mai còn muốn đi làm.

Hai người thay xong chăn cùng khăn trải giường, cuối cùng cũng tắt đèn nằm xuống ngủ, một tay Hàng Dục ôm chặt cô vào trong ngực, Viên Vũ trở mình, đưa lưng về phía anh, lo lắng mặt đối mặt anh lại muốn hôn mình, kết quả mơ mơ màng màng ngủ lại phát hiện người này lại cứng.

Đầu não Hàng Dục mê mang toàn là hình ảnh sắc tình Viên Vũ đang xoa vú mình, bàn tay lớn gương mặt nhỏ, dáng vẻ vừa khổ sở vừa sung sướng, mắt hạnh  thất thần mê ly, hàm răng trắng nhỏ xinh cắn cắn môi dưới, trong họng phát ra tiếng ưm ưm a a, hai bàn tay năm ngón nhỏ nhắn nghe lời xoa nắn đôi thịt vú của mình, miết ra dấu vết hồng hồng.

Cô ngẩng cao cổ, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, hai luồng vú bị xoa thành đủ hình dáng, xuống chút nữa, bàn tay anh nắm chặt eo nhỏ, ở giữa là mắt rốn thon dài.

Hàng Dục cương đến khó chịu, nhưng không đánh thức Viên Vũ, chỉ là ôm chặt cô hơn, cọ cọ cổ cô, lúc Viên Vũ cho rằng anh ngoan ngoãn mà ngủ, anh bỗng nhiên kêu lên: "Vợ ơi."

Nói xong chính mình nhẹ cười rộ lên, như đang rất thỏa mãn, lại gọi thêm hai tiếng nữa:

"Vợ ơi, ơi vợ!!!"



Viên Vũ: "・....."

Nếu không phải vì tay anh đang bị thương, theo kế hoạch Hàng Dục đã sớm cầu hôn cô thành công, về sau sẽ không bao giờ lo lắng cô nàng ngốc Viên miu miu này bị Kỷ Văn Bác cướp đi mất, anh lại ôm cô chặt hơn, dán vào vành tai hôn hôn, sau đó dụi đầu vào cổ cô, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Cơ thể Viên Vũ mỏi mệt đến cực điểm, nhưng ý thức trong đầu vẫn thanh tỉnh, trong đó tất cả đều là gương mặt của Hàng Dục, hồi cấp ba đó, nhiều lúc anh kéo bung tóc đuôi ngựa của cô ra kêu lên Viên miu miu tiểu ngu ngốc, hăng hái khí phách ôm quả bóng rổ lắc lư trước mặt cô, thường thường còn luồn quả bóng qua háng.

"Viên miu miu, về sau không ai thèm lấy thì tìm anh, anh sẽ cố gắng cống hiến vì người dân phục vụ."

"Ai thèm cậu chứ!"

"Aiz, đừng nói trước điều gì, nếu không tốt về sau đừng có cầu xin anh, bảo anh cưới em."

"Cút đi đồ không biết xấu hổ!"

"Lại cho em một cơ hội nữa."

"Biến biến biến!"

Những câu nói đó cô đã từng nghĩ rằng chỉ là mấy lời nói trêu chọc vui đùa, hóa ra...tất cả đều là chấp niệm mơ ước đã lâu của riêng anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.