Hai người ăn xong bữa tiệc lớn đã đến 7 giờ rưỡi, khi trở về lại đi dạo siêu thị, vậy mà ở siêu thị Hàng Dục lại gặp người quen, quen nhau trong lúc đi đến trạm y tế phường truyền nước, hai người lúc đó ngồi cạnh nhau, nói chuyện phiếm qua vài lần, lúc này anh ta cũng có bạn gái đi theo, chẳng qua nhìn sắc mặt hai người như không được vui, có lẽ đang cãi nhau.
Nhìn thấy Hàng Dục, người đó lập tức lôi bạn gái lại, chỉ vào anh nói với cô gái:
"Nhìn thấy không? Anh ta là người anh kể với em, bạn gái người ta mỗi ngày đi cùng đến truyền nước, gió mặc gió, mưa mặc mưa, mỗi lần đến, không phải là bón táo cho anh ta ăn thì chính là bánh quy, một miếng lại một miếng, anh thèm chết đi được. Còn em thì sao, một tuần đến tiêm em cũng không đến nhìn, cũng không mang theo trái cây, nước cùng chẳng có một chai. Em biết anh đi truyền cô đơn lắm không hả, bị hai người họ cho ăn cẩu lương biết bao lần."
Hàng Dục: "......"
Viên Vũ: "......"
"Em biết anh ta làm gì không? Chỉ là dân thất nghiệp lang thang, anh ta nói không đi làm, vì được bạn gái nuôi, em nhìn xem, bạn gái anh ta đẹp cỡ nào, đã đẹp còn không nói, còn hiền hậu biết ý, biết anh ta bị thương còn không cho người đi làm. Em nhìn xem, anh bị bệnh nghỉ một tuần, thiếu chút nữa bị em mắng thành chó, sinh bệnh sao lại trách anh, anh không phải kiếm được rất nhiều tiền sao? Kiếm tiền còn không phải cho em tiêu sao? Em không quan tâm đến anh thì thôi, dựa vào cái gì còn muốn mắng anh, sao không thể học được gì từ bạn gái người ta? Anh cũng muốn em nuôi anh mà."
Viên Vũ: "......"
Hàng Dục: "......"
Một tay Hàng Dục đặt lên vai Viên Vũ, nhỏ giọng nói: "Nghe thấy chưa? Bạn gái, khen em đấy."
Viên Vũ xấu hổ như muốn bấm ngón chân xuống mặt đất, người trong siêu thị vây xem ngày càng nhiều, cô kéo Hàng Dục chạy về phía giá để hàng bên cạnh:
"Sao anh ta lại thế, cô gái có gì sai, sao phải làm trò trước mặt nhiều người như vậy, làm tổn thương người ta."
"Được, anh nhớ rồi." Hàng Dục ôm lấy eo cô, cằm đặt trên vai: "Nghe lời vợ."
Viên Vũ: "......"
Cô đi được vài bước, Hàng Dục vẫn luôn dính trên vai, khách hàng đều nhìn chằm chằm hai người, Viên Vũ đẩy người ra không được, vội vàng mua chút trái cây, sau đó đinh tính tiền, Hàng Dục dựa vào trên vai cô, nhìn chằm chằm mấy cái hộp nhỏ phía dưới quầy thu ngân, thổi khí vào tai cô: "Trong nhà không có bao."
Viên Vũ: "......"
Cô ngừng thở, trả vờ mình đang rất tự nhiên, chọn một hộp ném vào xe mua sắm.
"Lấy thêm một hộp." Hàng Dục cọ cọ vành tai.
Viên Vũ nghiêng mặt đi, trừng anh một cái: "Bác sĩ nói, tay anh tốt nhất đừng có lộn xộn, sắp tháo thạch cao rồi, nhẫn nhịn thêm vài ngày."
"Em động." Anh cười vừa phúc hậu và vô hại.
Viên Vũ quay cổ đi, vành tai đỏ bừng: "Em không!"
"Một tay anh dùng được." Anh lại dán gần hơn, lúc nói chuyện hơi thở chui vào trong cổ áo.
Viên Vũ bị hơi thở phun đến rụt rụt bả vai, cô che vành tai lại: "Không nghe vương bát đản niệm kinh nữa."
"Viên miu miu, em lại tạo phản đúng không?" Hàng Dục bóp sau cổ cô, kéo người vào ngực, cúi đầu cắn môi cô: "Ai là vương bát?"
"Ai hỏi người đó là Vương Bát." Cô cười ha ha: "Hàng vương bát."
"Này người anh em, hai người vẫn chưa tính tiền hả?" Phía sau có người gọi, Hàng Dục quay đầu nhìn một cái: "Vợ tôi còn không cho mua bao, đợi lát nữa."
Viên Vũ: "......"
A a a a a!!! Vương bát đản!
///
Vương bát đản(王八蛋): Vương bát đản; đồ vô lại; đồ tạp chủng; quân lộn giống; tên hỗn đản. (Một kiểu hay mắng yêu của TQ)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]