Chương trước
Chương sau
Ba giờ Viên Vũ bị đói tỉnh.

Một lần cuối cùng Hàng Dục làm rất lâu. Cô cao trào sáu lần, anh mới rút ra bắn tinh. Trước khi ngủ anh anh còn nói giờ chỉ lửng dạ, chờ tay khỏi hẳn sẽ cho cô một trận nên thân.

Viên Vũ nghe xong, chỉ muốn lấy cái chảo đập một cái lên đầu anh.

Cô đã mệt không chịu được, nằm dính xuống giường là ngủ, chỉ là không nghĩ đến, ba giờ đêm bụng lại réo vang, người sống sờ sờ mà bị đói tỉnh.

Cô trở mình tính đi xuống giường tìm đồ ăn, lăn từ ngực Hàng Dục ra ngoài, giây tiếp theo lại bị kéo về, người đàn ông dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cô, tưởng chỉ xoay người mà thôi nên càng ôm chặt hơn.

Viên Vũ lại một lần nữa lăn ra, giọng Hàng Dục anh ách, vừa nghe là dáng vẻ đã bị đánh thức:

 "Hửm? làm sao vậy?"

"Em đói quá......" Âm thanh của Viên Vũ càng ách hơn.

"Đói bụng?" Hàng Dục tựa như đang cười, lồng ngực rung rung, anh buông người ra, bật đèn, xoa nhẹ gương mặt đang buồn ngủ, hỏi cô: "Muốn ăn gì?"

Viên Vũ liếm liếm môi: "Ăn lẩu."

Cơn buồn ngủ bỗng nhiên bị tỉnh, ánh mắt đào hoa đẹp đẽ nâng lên, lặp lại:

"Ăn lẩu?"



Viên Vũ nghĩ ngợi nguyên liệu nấu ăn trong tủ, sau đó lui mà cầu: "Bánh mì cũng được."

Hàng Dục đã mặc vào áo thun vào, trước khi đi xoa nhẹ đầu cô: "Chờ."

Anh ra tủ lạnh cầm một mẩu bánh mì đến, rót một ly nước ấm, sau đó tìm một cái váy trong tủ đưa cho Viên Vũ.

Viên Vũ căn một miếng bánh mì, giọng nói mơ hồ không rõ: "Anh làm gì?"

"Dẫn em đi ăn lẩu." Hàng Dục cởi váy ngủ của cô ra, lấy đồ lót đặt vào tay, cầm ly nước ấm đưa vào miệng cô.

"A? muộn như vậy, ăn lẩu?" Vẻ mặt Viên Vũ kinh ngạc, mê mang nhưng có chút hưng phấn.

"Đúng vậy, không phải em muốn ăn à?"

 Hàng Dục miết mặt cô:

"Mặc vào nhanh lên."

Chân tay Viên Vũ vốn đang bủn rủn không còn sức, nghe nói được đi ra ngoài ăn lẩu, nháy mắt cả người tràn trề sức lực, cô mặc đồ lót vào rồi tròng váy lên, vội vàng chạy vào toilet, hai người rửa mặt qua loa xong, bật đèn đi ra ngoài.

Âm thanh bốn phía đều im ắng, Viên Vũ giống như lần đầu đi ăn trộm nên rất hưng phấn, đôi mắt cười cong cong, kéo cánh tay Hàng Dục nhỏ giọng nói:

"Em chưa bao giờ ra ngoài ban đêm ăn gì đó."



"Cũng vậy." Hàng Dục nắm bàn tay nhỏ nhắn, giơ giơ giữa không trung: "Anh chưa từng."

Viên Vũ cười thành tiếng, lại lo lắng ảnh hưởng đến người khác, vội vàng che miệng.

Dáng vẻ vừa ngốc lại lanh của cô nhìn cũng thấy vui vẻ, anh dùng tay bó thạch cao ôm lấy vai cô, tay trái đưa lên véo mũi, hạ giọng trầm thấp đầy ý cười:

"Dáng vẻ ngốc ngếch này."

Tiệm lẩu ở đối diện khu nhà đã đóng cửa, Hàng Dục gọi xe dẫn Viên Vũ đến thẳng khu ven hồ, trong tiệm ngoài hai người ra không có khách nào khác, Viên Vũ ngồi đó nhìn Hàng Dục quét mã chọn món ăn, cô nhịn không được chụp lén một tấm, gửi cho Trì Hiểu Lôi.

Nhắn kèm một tin: 【 Ra ngoài ăn lẩu 】

Tóc Hàng Dục dựng lên, mặc áo thun đen đơn giản, vai rộng eo thon, tay trái đang cầm di động, mí mắt rũ xuống, hàng mi rủ xuống thành một bóng ma, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, lộ ra một màu hồng hào khỏe khoắn.

Anh chọn xong thực đơn, tắt di động đặt xuống, cánh tay đầy gân xanh mạch máu gồ lên, xương ngón tay thon dài gõ gõ lên bàn.

Viên Vũ ngẩng đầu, vừa lúc đối diện tầm mắt sáng quắc của anh, ánh mắt đào hoa tràn đầy ý cười, bên miệng hai má lúm hiện lên, âm thanh khe khẽ lưu luyến trong không khí, khô nóng mờ ám.

"Tiểu hoàng miu."

"Anh thấy rồi, em vừa mới chụp lén."

Viên Vũ: "......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.