Ba giờ Viên Vũ bị đói tỉnh.
Một lần cuối cùng Hàng Dục làm rất lâu. Cô cao trào sáu lần, anh mới rút ra bắn tinh. Trước khi ngủ anh anh còn nói giờ chỉ lửng dạ, chờ tay khỏi hẳn sẽ cho cô một trận nên thân.
Viên Vũ nghe xong, chỉ muốn lấy cái chảo đập một cái lên đầu anh.
Cô đã mệt không chịu được, nằm dính xuống giường là ngủ, chỉ là không nghĩ đến, ba giờ đêm bụng lại réo vang, người sống sờ sờ mà bị đói tỉnh.
Cô trở mình tính đi xuống giường tìm đồ ăn, lăn từ ngực Hàng Dục ra ngoài, giây tiếp theo lại bị kéo về, người đàn ông dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cô, tưởng chỉ xoay người mà thôi nên càng ôm chặt hơn.
Viên Vũ lại một lần nữa lăn ra, giọng Hàng Dục anh ách, vừa nghe là dáng vẻ đã bị đánh thức:
"Hửm? làm sao vậy?"
"Em đói quá......" Âm thanh của Viên Vũ càng ách hơn.
"Đói bụng?" Hàng Dục tựa như đang cười, lồng ngực rung rung, anh buông người ra, bật đèn, xoa nhẹ gương mặt đang buồn ngủ, hỏi cô: "Muốn ăn gì?"
Viên Vũ liếm liếm môi: "Ăn lẩu."
Cơn buồn ngủ bỗng nhiên bị tỉnh, ánh mắt đào hoa đẹp đẽ nâng lên, lặp lại:
"Ăn lẩu?"
Viên Vũ nghĩ ngợi nguyên liệu nấu ăn trong tủ, sau đó lui mà cầu: "Bánh mì cũng được."
Hàng Dục đã mặc vào áo thun vào, trước khi đi xoa nhẹ đầu cô: "Chờ."
Anh ra tủ lạnh cầm một mẩu bánh mì đến, rót một ly nước ấm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-uoc/2766656/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.